Thanh âm không lớn nhưng làm mọi người ở đây đều nghe thấy.
Lời này là hướng Khương Vân nói nhưng Khương Vân không nhúc nhích, Trương Dịch chần chờ lấy ly rượu trên bàn đưa qua. Lục Niệm Chi tiếp nhận, không uống ngay mà cầm trên tay thưởng thức một lát mới uống ngụm nhỏ.
Đề tài bị cắt ngang, Trương Dịch không tiếp tục nói.
Mọi người ai cũng không để bụng, kiếm chuyện khác tiếp tục vui chơi, không ai nghĩ nhiều, bao gồm Trương Dịch. Tính tình Lục Niệm Chi như vậy, ai cũng biết nên không bận tâm, cứ mặc kệ nàng. Chỉ có Khương Vân dùng dư quang liếc nhìn người này, một lúc sau cúi đầu uống rượu.
Nàng cùng Tần Chiêu mấy năm nay ở bên nhau bằng hữu xung quanh đều có nhận thức cùng giao lưu nhất định. Ví như năm đó vừa bắt đầu đi làm đều có phần trợ giúp từ bọn người Trương Dịch, có thể nói nợ nhiều ân tình vẫn chưa trả hết được. Hiện tại lại xảy ra chuyện, nàng niệm tình nghĩa, không muốn liên lụy mọi người.
Trương Dịch làm người ngay thẳng, nhiều khi nói chuyện không suy nghĩ, cũng không nhìn sắc mặt người khác. Tần Chiêu giấu quá kỹ, hẳn nàng cũng không rõ ràng tình huống, nghe một hai cuộc điện thoại của Tần Chiêu liền ngơ ngác cho rằng hai người chỉ là mâu thuẫn bình thường nên nhân lúc này nói giúp vài câu.
Khương Vân hiện tại còn không tính toán công khai, nàng cũng chưa nói rõ với Tần Chiêu về chuyện mình đã biết nàng nɠɵạı ŧìиɧ, càng không đối với người ngoài nói chuyện xấu. Những người này đều là bạn tốt của Tần Chiêu, nếu thật vạch trần, trừ bỏ vài người mở miệng mắng vài câu cũng không có tác dụng gì, số còn lại là làm ngơ hoặc bênh vực Tần Chiêu, không hơn.
Người trưởng thành kết giao luôn hòa cùng lợi ích trong đó. Tần Chiêu mấy năm gần đây xây dựng sự nghiệp ít nhiều gì đều liên quan đến nhóm bằng hữu này. Nếu thật nháo lên, giữa đạo đức và lợi ích, kỳ thực nên chọn gì ai cũng đều rõ ràng. Rốt cuộc thì mỗi người một hoàn cảnh, suy xét sự việc không giống nhau, huống hồ không đáng vì việc riêng tư người khác mà xúc động, việc không liên quan mình thì đừng quản nhiều.
Khương Vân từ đầu đến cuối đều thực bình tĩnh. Từ lúc phát hiện manh mối đến dọn ra khỏi nhà, tâm đều phẳng lặng không gợn sóng. Nàng đã là người trưởng thành, ra xã hội vài năm, làm việc không đấu đá lung tung hay xé rách da mặt để tạo sảng khoái cho bản thân nhưng khi tiếp nhận sự thật cũng không mấy dễ chịu, liên lụy nhiều việc như vậy, muốn nhẹ nhàng tách ra thật có chút khó khăn.
Liền lấy nhà ở mà nói, hai người cùng nhau trả tiền cọc, phần còn lại góp hằng tháng, dù là tiền chung của cả hai nhưng lại trả dưới tên Tần Chiêu. Nếu thật sự muốn tách ra, Khương Vân lấy được thật sự rất ít. Còn có các loại đầu tư, xe cộ.
Tần Chiêu có Tần gia làm chỗ dựa, nàng có thể không để bụng, thậm chí chướng mắt chút tiền này mà không giành nhưng Khương Vân không được, không còn tình cảm, vật bảo đảm còn lại chỉ có cái này. Lúc trước có tình yêu dẫn dắt, không so đo tính toán, cho rằng hai người có thể cùng nhau đi đến cuối cùng, ai mà biết có một ngày có kết cuộc như vầy.
Cảm tình dây dưa quá sâu nay muốn phân ra rạch ròi thật sự khó. Đã từng rực rỡ khát khao, vật đổi sao dời, cuối cùng vẫn là không thể không tính toán.
Nhìn những người này nháo thành một đoàn, không hiểu sao Khương Vân có chút áp lực. Chung quy không phải cùng một dạng người, mặc dù chỉ ngồi chung uống rượu vẫn có khoảng cách, không thể dung nhập.
Trận này rốt cục đến một giờ sáng mới kết thúc, một đám người uống đến say khướt, chân đều không đứng vững, đặc biệt là Trương Dịch, trực tiếp nằm sõng soài đứng không nổi, kêu hai ba lần cũng không phản ứng.
Trên lầu hai của quán rượu có phòng nghỉ, chủ quán tiếp đám người này nghỉ lại một đêm. Uống thành như vậy làm sao có thể lái xe về.
Khương Vân không có say đến không đứng nỗi, muốn gọi xe về lại bị ngăn lại. Chủ quán giọng điệu tuy không ôn nhu nhưng lại nói có lý: "Buổi tối chỗ này hơi loạn, lái xe hay bắt xe đều không an toàn. Cô uống rượu lại không ai đưa về, trên lầu đủ phòng, bên trong cái gì cũng có, cô ở đây nghỉ ngơi đi."
Nói như vậy còn có thể nào đi. Khương Vân nói lời cảm ơn. Chủ quán làm người không tệ, tính tình cẩn thận, an bài cho nàng một gian phòng riêng lẻ. Đêm nay nhiều người đến, có thể một mình một phòng thật khó có được, còn lại đều tốp năm, tốp ba chung một phòng.
Lúc đưa nàng đến cửa phòng, chủ quán có nói: "Một lát nữa tôi sẽ cho người mang đồ dùng rửa mặt đến, giờ tôi đi xem bọn người Trương Dịch".
Khương Vân gật đầu: "Anh có việc cứ làm đi".
Sau khi vào phòng nàng không đóng cửa, tính chờ người mang đồ rửa mặt đến rồi tắm rửa đi ngủ, ai ngờ người tới lại là Lục Niệm Chi. Nhìn thấy người này cứ vậy mà cầm một đống đồ trên tay bước vào, Khương Vân trong lòng căng thẳng, cả người đều trở nên cứng đờ.
Lục Niệm Chi lại là bình tĩnh, thuận tay khóa trái cửa, chậm rãi đặt đồ vật trong tay xuống, thấp giọng nói: "Không ai nhìn thấy, đều vào phòng cả rồi".
Bởi vì say rượu, khi đứng lên Khương Vân có điểm choáng váng, yết hầu vừa nóng vừa khô: "Cô tới làm gì?"
Hai người vốn là quan hệ ái muội không rõ, ở bên ngoài vốn nên kiêng dè một chút mới phải, người này ngược lại không quan tâm, cũng không sợ bị phát hiện,
"Tôi tới đưa đồ dùng". Lục Niệm Chi tiến đến đỡ lấy nàng, ngửi được mùi rượu nồng nặc thì không tự chủ mà nhíu mày, tay dùng chút lực cơ hồ đem Khương Vân ôm vào trong ngực: "Say sao? Có khó chịu nhiều không?"
Khương Vân cũng không rụt rè, dựa vào trên người nàng bất động, chậm một chút nhẹ nhàng đáp: "Chỉ hơi choáng váng".
Chính là say, lại còn say không nhẹ.
Lúc nãy ở dưới lầu uống mấy loại rượu đó đều không cùng bia nàng bình thường hay uống mà so sánh được, uống mấy ly vào ban đầu thì không có cảm giác gì nhưng là loại tác dụng chậm, giờ phút này làm đầu óc nàng có phần choáng váng. Khương Vân uống hết ly này đến ly khác, sao không say cho được.
Lục Niệm Chi không nóng nảy rời đi, đưa tay vén tóc mái nàng, xoa xoa cổ, hạ giọng nói: "Muốn tắm rửa một tí hay không?"
Hôm nay trời không nóng nhưng đi dạo một hồi lại còn uống rượu, không tắm một chút liền khó có thể ngủ. Khương Vân tuy ý thức còn có phần thanh tỉnh nhưng chung quy là say, đi đứng lung lay, sợ là vào phòng tắm rồi lại sẽ ngủ quên trong đó. Nàng dựa vào trong lòng Lục Niệm Chi nhắm mắt, như không nghe thấy.
Cho rằng nàng ngầm đồng ý, Lục Niệm Chi mang nàng tiến vào phòng tắm. Khương Vân dưới chân loạng choạng, ý thức dần mơ hồ, chỉ có thể dựa vào tường phòng tắm mới có thể đứng vững. Lục Niệm Chi không có hành động xằng bậy, giúp nàng cởϊ qυầи áo, một tay ôm nàng, một tay cầm vòi sen xả nước.
Hai người ái muội hoang đường đều có, lúc động tình so với bây giờ còn thân mật hơn nhưng Khương Vân chính là không có thói quen. Rõ ràng Lục Niệm Chi quy củ cái gì cũng không làm vậy mà tâm nàng lại cứ giật thót.
Đối phương giúp nàng tẩy rửa xà phòng không mang theo nửa phần tạp niệm, nàng đột nhiên mang theo cảm giác xấu hổ không khống chế được mà cả người cứng đờ, theo bản năng muốn tránh đi.
"Đừng nhúc nhích". Lục Niệm Chi ôm nàng càng chặt hơn không cho nàng đi. "Chờ một tí".
Nàng vẫn luôn cúi đầu, lúc nói chuyện cũng kề ở bên tai Khương Vân, tư thế rúc vào cùng một chỗ trông có vẻ quá thân mật. Bởi vì dựa vào rất gần nhau, đều có thể cảm nhận được hơi thở nàng hơi gấp.
Sau tai cảm giác ấm nóng làm Khương Vân giật mình, không khỏi thanh tĩnh một ít. Bên trái phòng tắm có một cái gương lớn có thể so gần như cả người. Cho dù hơi nước phủ đầy gương vẫn có thể từ đó nhìn thấy hai nàng tư thế quá mức ái muội.
Lúc trước khi ở cùng một chỗ đều là hoàn cảnh chung quanh tối tăm không nhỉn rõ, thình lình bại lộ trước ánh đèn, lại còn vừa ngước đầu có thể thấy mình trong gương, Khương Vân thế nào cũng không dám xem, vô tình cố ý cúi thấp đầu nhìn nước chảy trên mặt đất.
Vòi sen không tắt, nước cứ vậy mà chảy, đố ấm có chút cao, đứng lâu liền có chút nóng. Không gian nhỏ hẹp, độ ấm từ người kia cùng hơi nước bốc lên khiến người ta có chút khó chịu. Khương Vân mấp mấy môi, tùy ý để nước ấm chảy lên thân mình.
Tắm đến không sai biệt lắm, Lục Niệm Chi đem nước tắt, để vòi sen sang một bên, cầm khăn lông trắng mềm mại lau lên lưng nàng, thình lình sắc mặt không đổi mà nói: "Hứa Tri Ý đi Hải Nam, vừa mua vé máy bay đi hôm trước, tối nay mới trở về".
Khương Vân dừng một chút, điều này cũng trong dự kiến, thật vất vả mới rời đi thành phố C, hai người kia như thế nào lại không vụиɠ ŧяộʍ cùng nhau. Vẻ mặt nàng không có nửa điểm thương tâm, hồi sau mới chịu dựng cơn say mà nói: "Cô lúc nào thì biết việc này?"
"Tuần trước em đến cửa hàng". Lục Niệm Chi nói, không hề giấu diếm: "Lúc tối tụ hội cùng Trương Dịch liền biết.:
Hôm đó cũng giống như tối nay, mọi người đều uống đến say khướt, Tần Chiêu cùng Hứa Tri Ý uống say liền không cố kỵ, lén lút ở trong phòng tầng ba thân mật, sau khi ăn vụng bước ra quần áo Hứa Tri Ý có điểm loạn, vừa lúc Lục Niệm Chi từ tầng thượng hóng gió xuống ở góc hành lang mà trông thấy.
Khương Vân là sau khi chia tay Tần Chiêu hai ngày đến đây mới nghe được chuyện này, nàng không nói gì thêm, nhắm hạ mắt tựa như đang kiềm nén. Thật lâu sau nàng hỏi: "Còn có ai biết không?"
Lục Niệm Chi ở một bên giúp nàng lau người, một bên đáp: "Tôi không rõ ràng lắm".
Loại chuyện này làm sao có thể nói được rõ ràng. Mọi người đều là bằng hữu nhiều năm, ngày thường đều là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, mặc dù biết thì cũng không nhiều người nói ra, hầu hết sẽ làm bộ như không biết.
Có lẽ là đã sớm qua thời kỳ phẫn nộ, Khương Vân trong lòng gợn sóng không bao lâu liền mau bình ổn xuống. Lục Niệm Chi không tiếp tục đề cập, dẫn nàng đến đứng bên bồn rửa mặt, cầm áo ngủ mặc vào cho nàng. Áo ngủ tơ tằm màu xám nhạt, không có nút mà dùng dây lưng thắt lại, ẩn hiện dáng người.
Khương Vân không gầy, cánh tay cùng eo đều thon, lưng cân đối nhẵn nhụi, ngực no đủ. Đặc biệt khi khoác áo ngủ này, xương quai xanh cùng một mảng lớn ngực đều lộ ra, thoạt nhìn đều thật câu người.
Lục NiệmChi không nhanh không chậm mà đem thắt lưng buộc lại, sờ mông nàng, kề bên tainói: "Tôi tối nay ở lại cùng em, được không?"