QT: Mạt Mạt
Editor: Hàn Mạch Tuệ
Beta: Thích Đủ Thứ
====================
Di động rớt xuống đất tạo nên tiếng vang nhỏ, màn hình vỡ nát. Khương Vân bất ngờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn, tay vẫn còn đang giơ giữa không trung duy trì động tác giằng lấy vừa nãy.
Điện thoại còn chưa kịp gọi.
Cô muốn gọi cho Hà Dư không phải vì sợ người trước mặt sẽ làm ra hành vi cực đoan gì mà lo lắng đối phương không chịu rời đi, trong lòng bận tâm, theo bản năng muốn tìm bạn thân để tìm hỗ trợ.
Từ khi chia tay tới bây giờ, Khương Vân vẫn luôn không để bạn bè xung quanh bị kéo vào việc này. Đây là lần đầu cô muốn tìm bạn bè trợ giúp lại không như ý nguyện. Di động này cô mua hai năm trước, là cái mới ra mắt lúc đó, giá không cao, không phải đồ mắc tiền, hư thì có thể đổi nhưng Khương Vân trong lòng thật sự trầm xuống, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi. Tần Chiêu dây dưa không nói lý như thế nào cô cũng có thể thản nhiên mà chống đỡ, chỉ là động tay động chân thế này thì không được.
Cô có thể nhịn xuống rất nhiều việc, khắc khẩu hoặc vô cớ gây sự, thậm chí là khi ở bên nhau trước kia, Tần Chiêu tư tưởng chiếm hữu quá mạnh nưng không có hành động thiếu suy nghĩ, ví như cãi nhau thì xô ngã đồ đạc hoặc đi ra ngoài...
Người tính nết ôn hòa nhưng cũng có điểm mấu chốt, không thể vượt quá.
Tần Chiêu rõ ràng không hề hiểu cô. Hết đập điện thoại cô rồi lại chất vấn: "Tôi ở cùng chị lâu như vậy không thắng nổi một người ngoài. Chị đem cô ta về đây, Khương Vân, vì sao?? Vì sao đem cô ta tới nơi này!!!??!!"
Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, căn nhà cũ này đối với Khương Vân có ý nghĩa gì Tần Chiêu hiểu rõ, mà cũng chính vì vậy cô mới mất khống chế, để ý như thế này.
Đây là nơi Khương Vân trưởng thành, là bà ngoại để lại cho cô có nơi nương tựa, chứa đựng quá nhiều hồi ức, so với cái gì khác đều quan trọng hơn. Khương Vân rất ít dẫn người đến đây, mặc dù là Tần Chiêu cô cũng không dẫn tới đây nhưng Lục Niệm Chi lại có thể.
Tần Chiêu sớm đã phát hiện manh mối chẳng qua nghẹn lại không nói ra. Trong lòng cô hiểu rõ bản thân là người sai trước nên mới có thể chịu đựng Khương Vân nhất thời "trả thù". Cô cho rằng hai người còn có thể tái hợp chứ không nghĩ ra nông nỗi này.
Từ bệnh viện chia ly về sau, Tần Chiêu suy nghĩ rất nhiều, cũng cân nhắc thật nhiều. Cô một làn nữa nhìn lại đoạn tình cảm tán năm này, đem những chuyện trong quá khứ đều nhớ lại, chung quy vẫn không thể dứt bỏ. Cô chạy tới nơi này là thật lòng muốn tìm Khương Vân nói chuyện, mong muốn hợp lại, một lần nữa bắt đầu.
Cô đã suy xét rõ ràng, chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua, hai người các nàng có thể vượt qua nhiều chuyện như vậy, lại qua thêm chuyện này, ai cũng không truy cứu nữa, không cần thiết cứ giữ khư khư chuyện này không buông.
Khương Vân không chú ý cô cùng Hứa Tri Ý, cô cũng coi như không phát hiện những chuyện kia. Nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi, lúc Tần Chiêu tới ngõ An Hòa, chạy tới trước cửa nhà cũ phát hiện trên lầu dưới đất đều không mở đèn mà trong sân lại đậu chiếc xe Maybach. Cả người cô đều muốn phát điên, hô hấp như bị ai khống chế hít thở không thông.
Cô cũng chưa dám đi vào xác nhận, chỉ thử nhắn tin wechat cho Khương Vân. Khương Vân không hồi đáp.
Maybach dừng trong sân hai tiếng đồng hồ, Tần Chiêu cũng ở bên ngoài hai tiếng. Xe chạy đi rồi, Khương Vân lên lầu. Tần Chiêu cũng chưa dám đi vào, ở bên ngoài cả đêm. Cô phẫn nộ tột đỉnh cũng vô cùng khổ sở, giống như trước mặt bao nhiêu người bị người ta hung hăng tát một cái.
Tần Chiêu không biết chiếc Maybach kia, trời tối lại cách xa như vậy, không thấy rõ người trong xe là ai nhưng cô ít nhiều cũng có thể đoán được, trong lòng hiểu hết.
Cho tới nay đều hiểu, cũng đã sớm biết.
Thậm chí bây giờ giáp mặt chất vấn, Tần Chiêu mới có thể đem tên người kia nói ra.
Khương Vân sẽ cùng Lục Niệm Chi làm ra chuyện như vậy, ai cũng không nghĩ tới. Hai người các nàng là hai đường thẳng song song không có giao điểm lại bỗng dưng nối thành một mối.
Một bên là bạn bè từ nhỏ, một bên là bạn gái kết giao nhiều năm, phản bội, khuất nhục...Tần Chiêu không cách nào tiếp thu, không thể thừa nhận sự thật này. Tâm trạng cô thật hỗn loạn, cơ hồ muốn phát điên lên, giọng nói hơi lớn chất vấn Khương Vân: "Khương Vân chị cần thiết phải như vậy sao? Có phải hay không vì trả thù tôi, nên nhất định phải dây dưa một chỗ cùng cô ta?"
Khương Vân thờ ơ, mắt nhìn chằm chằm điện thoại vỡ nát.
Sáng sớm có sương mù nên nhiệt độ tương đối thấp, cô chỉ mặc áo ngủ mỏng, trời hơi lạnh, cô cũng lạnh. Có chút lời mặc dù chưa nói đến khó nghe nhưng thật chói tai, như là đột nhiên lột ra lớp ngụy trang, chút thể diện cũng không chừa lại cho người ta.
Tần Chiêu vẫn là bộ dáng đó, hơi thở gấp gáp, cái gì cũng không màng tới, chuyện đầu tiên chính là kéo cô xuống nước theo. Bản thân dơ cũng không muốn cho người khác sạch sẽ. Như vậy trong nháy mắt, Khương Vân cảm giác ngực mình lạnh lẽo không có chút độ ấm.
Cô đã từng cho rằng chính bản thân là người hiểu Tần Chiêu nhất trên thế giới này, sau khi phát hiện cô ta nɠɵạı ŧìиɧ về sau, đến tận bây giờ cô cảm thấy người này ngày càng xa lạ, biến thành bộ dáng cô hoàn toàn không biết.
Lúc còn đi học Tần Chiêu vẫn khá tốt tính, đa số thời điểm đều rất ôn hòa, tuyệt đối không giống thế này. Trong trí nhớ Khương Vân, người này thật sự tìm không ra tật xấu nào lớn, nếu không hai người cũng sẽ không yêu nhau lâu như vậy. Cô ngẩng đầu đánh giá Tần Chiêu, nhìn thẳng vào cặp mắt phẫn nộ kia: "Lần trước tôi nói rồi, chúng ta đã chia tay"!.
Tần Chiêu vẫn giống như trước kia trả lời: "Tôi không đồng ý!!!".
Khương Vân mặt không cảm xúc: "Đó là chuyện của cô, cùng tôi không quan hệ gì!"
Cô khom người xuống nhặt điện thoạt lên, lại nói: "Chúng ta đã chia tay, chuyện tôi ở cùng với ai, muốn làm cái gì cũng không liên quan tới cô. Không cần chà đạp tôi như vậy, tôi không giống như cô!!"
Tần Chiêu đem lời nói khó nghe như vậy thì cô càng nói trắng ra hơn.
Người trước mặt cô là người nɠɵạı ŧìиɧ, cô không phải.
Mọi người đều đã trưởng thành rồi, kết giao qua lại cần phải tuân theo ước định, có nhiều mối quan hệ cần phải giữ vững phòng tuyến, một khi vượt qua khó tránh khỏi bị người khác đàm tiếu cùng hoài nghi. Cũng thật muốn cô ta tự nhìn nhận lại xem, người không thể bảo vệ được chính mình, vượt qua phòng tuyến vẫn luôn là cô ta, không phải Khương Vân.
"Tôi không chà đạp chị", Tần Chiêu nói, nhìn cô ngồi xuống nhặt di động, cảm xúc bình ổn hơn một chút, miệng giật giật như muốn nói gì nhưng vẫn nhịn xuống, biểu cảm phức tạp mà do dự, chần chờ không ngừng, "Tôi chỉ muốn lại đây tìm chị..."
Khương Vân không dao động, trên mặt vẫn dáng vẻ thờ ơ kia.
Tần Chiêu cắn chặt răng, có lẽ đang nhẫn nại hoặc tìm lời để nói, cuối cùng khắc chế nói: "Tới tìm chị muốn hợp lại, ở bên ngoài đợi cả đêm".
Cô đem những lời này nói thật nặng nề, đặc biệt ba chữ cuối cùng kia, tựa như nói cho Khương Vân biết cô cái gì cũng đều thấy, đều biết rồi.
Khương Vân nhấp môi. Tần Chiêu lại nói: "Tôi đợi chị suốt cả đêm, chị một câu giải thích cũng không có sao?"
Khương Vân ngữ khí quả quyết: "Không có".
"Khương Vân!!!"
"Không có gì giải thích, cô thấy sao thì là vậy".
Tần Chiêu đã nhẫn đến cực hạn, cô ta thật sự cả đêm ở bên ngoài chờ, nếu thật sự muốn xé rách da mặt hoàn toàn, tối hôm qua đã xông vào. Cô chờ tới sáng nay mới tới cửa chính là đang tự mình biện giải cho mối quan hệ của hai người kia, vừa nãy cũng là cô chủ động chừa một đường quay lại nhưng Khương Vân không cảm kích, nhẫn tâm đến như vậy.
Tần Chiêu lui từng bước, thống khổ cả buổi tối nhưng chờ đến câu trả lời lại vẫn như cũ, không phải điều chính mình mong muốn. Kỳ thật chỉ cần Khương Vân chịu giải thích, bất luận là nói thật hay nói dối Tần Chiêu đều sẽ lựa chọn tin tưởng, chẳng màng tối qua tận mắt thấy Maybach ngừng trong sân thật lâu mới rời đi. Cô chỉ muốn xem thái độ của Khương Vân chứ không để ý chuyện khác.
Khương Vân lại như thế nào cũng không hiểu ý tứ của cô.
Đoạn tình cảm này từ năm mười tám tuổi bắt đầu, không chỉ có Khương Vân bỏ vào tám năm thanh xuân, Tần Chiêu cũng giống vậy. Thời gian không nói đúng sai, đối với hai nàng mà nói đều giống nhau, từ thanh xuân niên thiếu tới bây giờ. Tám năm thật sự quá dài, đủ để đem quá khứ khắc sâu vào trong xương cốt không thể lập tức vứt bỏ.
Lúc mới nếm thử hương vị tình yêu, Tần Chiêu trong tim đều là Khương Vân, hận không thể đem cô để trong lòng bàn tay che chở, thật sự rất thích cô, yêu cô. Sau lại comeout, Tần Chiêu cam nguyện đánh đổi tất thảy cũng muốn mang người về nhà, lúc đó ăn ít nhiều đau khổ vẫn giữ một trái tim chân thành.
Thời điểm hai nàng ở bên nhau, Tần Chiêu làm sao mà không trả giá, cô đối với Khương Vân yêu thương trước giờ đều không phải là giả bộ, không có một chút giả dối cho dù sau đó cô nɠɵạı ŧìиɧ tìm Hứa Tri Ý nhưng người trong lòng cô vẫn luôn chỉ có một mình Khương Vân, chưa từng thay đổi.(Beta: Chị khinh!!! Trả giá nhiều vậy, bỏ ra nhieeud vậy mà vẫn tận tay hất đổ, em gái em không chỉ mặt dày, không có đạo đức mà còn NGU nữa!!!)
"Em biết chị đang nói lời giận dỗi, chị trách em", Tần Chiêu nói: "Chị hận em".
Khương Vân trả lời: "Tôi sẽ không hợp lại".
Có loại tình cảm giống như thức ăn để qua đêm vào ngày trời nóng, mùi vị thay đổi, mặc kệ trước đó hương vị mê người như thế nào, thiu thì chỉ có thể đổ đi, không thể ăn. Bất luận đối phương dùng thái độ gì Khương Vân cũng chưa từng thay đổi.
Sắc mặt Tần Chiêu thay đổi: "Chị thật sự cùng cô ta bên nhau rất tốt?"
Khương Vân không giải thích gì.
"Chị có biết cô ta là loại người nào hay không?", Tần Chiêu kích động lên, ý tưởng rất cực đoan, giống như Khương Vân chính là kiểu quan hệ bất chính như cô ta nói: "Cô ta là dạng người gì chị không hiểu rõ đâu, chị cho rằng cô ta tốt hơn em sao? Chuyện xấu cô ta làm còn ít sao, phụ nữ tìm đến cô ta đầy ra cửa, chị tìm loại người này, Khương Vân, chị cho rằng cô ta sẽ thật lòng với chị, sẽ cùng chị ở bên nhau??"
"Chị cảm thấy loại người này so với em tốt hơn phải không?"
"Hay là cô ta nói gì đó với chị, dụ dỗ đến chị không tìm được phương hướng".
"Chị hiểu biết cô ta được bao nhiêu? Chị cùng cô ta không thân, nói chuyện với nhau cũng chưa được mấy câu đã vội cùng nhau. Cô ta nói cùng chị nói chuyện yêu đương ngây thơ thì chị liền tin?, Tần Chiêu càng nói càng khó nghe, đầy rẫy châm biếm, "Lục Niệm Chi cô ta lúc chơi cùng người khác Khương Vân chị còn chưa hay biết đâu".
Bốp ~~
Khương Vân lần thứ hai động tay, đầu ngón tay run run. Đời này của cô cùng người khác cãi nhau, trở mặt đều thật ít, đừng nói là tát tay. Tần Chiêu là người đầu tiên, cũng là người liên tục khiêu chiến nhẫn nại của cô.
Cô nhìn Tần Chiêu, trong mắt đều có chút mơ hồ, khẽ cắn môi, lại một cái tát.
Tần Chiêu câm miệng, rốt cuộc cũng dừng lại không tiếp tục nói.
Thế giới dường như trở nên an tĩnh mà lại áp lực nặng nề.
"Vậy trong lòng cô Hứa Tri Ý là người như thế nào?", Khương Vân nói: "Cô ta như thế nào?"
Triệt để xé rách da mặt, một chút thể diện sót lại cũng không còn. Tần Chiêu không trả lời.
Khương Vân bình tĩnh nhìn, từng câu từng chữ nói: "Cô cùng cô ta thông đồng ở bên nhau, cùng cô ta làm loạn, cùng cô ta lên giường không thể đếm trong một hai lần, lừa dối tôi lâu như vậy, luôn không chịu thừa nhận, cô xem lại cô là người như thế nào?"