Phiên ngoại 3

Thời gian lưu chuyển, từ mùa hè đến mùa đông bất quá chỉ trong nháy mắt. Năm nay K thị tuyết rơi phá lệ sớm, vừa qua nửa tháng 12 liền tí tách tí tách hạ tiểu tuyết.

Diệp Hoan đi ra khu dạy học, dẫm lên tuyết mịn cảm khái bóng câu qua khe cửa. Tháng 4 hắn vẫn là “Đại môn không ra nhị môn không thấy” Omega độc thân, kết quả đến tháng 12 hắn đã là một sinh viên đã kết hôn đầy hứa hẹn.

Hắn đặt tay trong túi, đi đến trước ký túc xá Omega, định lấy đồ chỗ đồng học. Trước mắt sắp đến Nguyên Đán, các sinh viên tâm tư linh hoạt lên, hoa viên nhỏ trước ký túc xá bồi hồi không ít thiếu nam thiếu nữ ý đồ chế tạo “Cuộc gặp ngẫu nhiên”.

Diệp Hoan mới vừa bước lên đường nhỏ giữa ký túc xá và hoa viên liền cảm giác được không ít ánh mắt tập trung lên người hắn. S đại học nghiệp nặng nề, sinh viên hiếm khi có thời gian nhàn rỗi gặp chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng rốt cuộc đều là người trẻ tuổi, hoa viên nhỏ dần dà thành “Nơi xem mắt” của bọn họ, trước ngày nghỉ đúng là lúc nơi đó náo nhiệt nhất.

Hắn nhưng thật ra không phản cảm những ánh mắt phóng lên người mình, S đại tác phong nghiêm cẩn, tuy không cấm học sinh luyến ái, nhưng chú ý phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ pháp, mọi người bồi hồi ở hoa viên nhỏ cũng bất quá là muốn có cơ hội nhận thức người.

Diệp Hoan chờ người có chút muộn, hắn xoay người nhìn nhìn gác chuông nơi xa, người trong hoa viên nhỏ có thể nhìn thẳng mặt hắn.

“Khụ… Khụ, chào đồng học.”

Người tới trong sáng tuấn nhã, tuy rằng mở miệng có chút khẩn trương, nhưng thực mau đè ép xuống, lễ phép tự giới thiệu.

“Ta là Chung Ngọc năm hai hệ tài chính trong đội hí kịch, đội hí kịch của chúng ta sẽ tổ chức một buổi biểu diễn vào Nguyên Đán, nếu cậu có hứng thú có thể đến xem.”

Nói rồi đưa một tờ phiếu qua. Diệp Hoan nhìn phía sau Chung Ngọc, một đám người đang âm thầm cổ vũ gã. Chung Ngọc cũng phát hiện phía sau làm quái là thành viên nhóm, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

Khuôn mặt hắn thanh tuấn, xứng với nụ cười này, khí chất thiếu niên ở tuổi này ập vào trước mặt. Thiếu nam thiếu nữ khác nhìn thấy như vậy khó tránh khỏi trong lòng nai con chạy loạn. Nhưng Diệp Hoan không phải người bình thường, tròng mắt vừa chuyển nhưng thật ra nổi lên ý xấu.

“Ta đã từng nghe xã đoàn các cậu, đỉnh đỉnh đại danh kịch xã tiên phong, lần này diễn bài nào?”

“Chính là bài Điền Dân tiên sinh mới viết kịch bản, nới khác đều chưa diễn quá.”

Chung Ngọc ánh mắt tỏa sáng, cảm thấy cơ hội của mình không nhỏ, có chút nhảy nhót đẩy phiếu về phía trước .

“Vậy các cậu còn thừa phiếu không, ta mang tiên sinh nhà ta cùng đi xem.” Diệp Hoan duỗi tay muốn lấy phiếu, cười đến phúc hậu và vô hại.

“A?” Đối diện rõ ràng nghẹn họng, túm tờ phiếu quên buông tay.

“Nếu không tiện thì thôi vậy.”

Diệp Hoan như cũ ý cười doanh doanh, dùng chút lực kéo kéo tờ phiếu đó. Chung Ngọc lúc này mới phục hồi tinh thần lại. Hắn cúi đầu vừa thấy trên ngón áp út của Diệp Hoan đeo một chiếc nhẫn cưới chói lọi làm hô hấp của hắn đều đình trệ hai giây.

Hắn vừa mới nói cái gì … Tiên sinh… Tiên sinh nhà ta … Xong rồi, không diễn. Chung Ngọc trong nháy mắt tiết khí, từ kẹp phiếu lại rút ra một tờ phiếu khác, nỗ lực che giấu suy sút trong giọng nói.

“Không có không tiện, là ta đường đột, cảm tạ cậu đối phim mới của chúng ta cảm thấy hứng thú, quấy rầy.”

Khách khách khí khí mà nói xong, mặt xám mày tro rời đi. Diệp Hoan xoay người đưa lưng về phía hoa viên nhỏ, nỗ lực che giấu tươi cười thực hiện được trò đùa dai, người hắn chờ cũng cuối cùng ra tới.

“Xin lỗi xin lỗi, vừa mới tắm một nửa thì cắt nước chậm trễ thời gian, đây là tư liệu cậu muốn.”

“Không có việc gì, học tỷ đừng cảm lạnh.”

“Diệp tiểu học đệ chính là khiến người ta yêu thích, nếu không phải danh hoa có chủ ta đều muốn ra tay làm mối cho cậu.” Chung Dao nhìn mũi Diệp Hoan đông lạnh đến đỏ lên, đem tư liệu đưa qua, “Chậm trễ cậu không ít thời gian, cậu cũng đừng ở nơi này lừa gạt thiếu nam thiếu nữ, trời lạnh nhanh về đi.”

“Cảm ơn Chung Dao học tỷ.”

Diệp Hoan thực lòng nhoẻn miệng cười, lấy từ trong túi ra chocolate nhập khẩu đã chuẩn bị tốt làm tạ lễ đưa qua, lại nói tiếng cảm ơn liền rời đi.

Chung Dao ôm ngực đắm chìm trong nụ cười với mới của thiếu niên, nghĩ Diệp Hoan mỹ nhân tinh xảo đặc sắc như vậy ai nhìn mà không tâm động.

Chung Ngọc ở cách đó không xa nhìn thấy tỷ tỷ của mình vừa mới nói chuyện xong với mỹ nhân, trộm thò qua hỏi thăm.

“Người kia rốt cuộc là ai a, là lão sư?” Nào có sinh viên trẻ như vậy đã kết hôn.

Thân tỷ hắn quăng cho hắn một ánh mắt nhìn kẻ ngốc, hài hước mở miệng: “Hắn là học đệ năm nhất, kêu Diệp Hoan.”

“Diệp Hoan? Diệp Hoan đó?”

“Đúng vậy, chính là bạn lữ pháp định của thần tượng ngươi, quan môn đệ tử của Đỗ lão tiên sinh, Diệp Hoan.”

Chung Ngọc cảm thấy mình lại muốn đau sốc hông, S đại không biết có bao nhiêu sinh viên muốn tiến vào tập đoàn Cố thị, Cố Hoành Xuyên càng là cực nổi tiếng. Hắn thật vất vả động tâm tư lấy hết can đảm đến gần, kết quả trực tiếp đâm vào họng súng.

Diệp Hoan thiên chi kiêu tử như vậy sao hắn có thể truy đến, Cố đại lão bản càng là nhân vật sinh viên còn đang đi học hệ tài chính như hắn tám con ngựa cũng đuổi không kịp.

Nhưng mà Cố đại lão bản ở trên thần đàn, tám con ngựa cũng đuổi không kịp trong lòng Chung Ngọc lúc này đang ở ngoài biên cảnh ngàn dặm đè nặng hỏa khí xem hợp đồng, càng xem mặt càng đen, đang lúc gã muốn đập chén trà thì Diệp Hoan đánh điện thoại lại.

“Tiên sinh đang vội à?”

Giọng nói có chút lười biếng của thiếu niên theo ống nghe truyền đến, phiền muộn trong lòng Cố Hoành Xuyên giảm vài phần.

“Đang xem hợp đồng, đối diện đám sói nhìn chằm chằm đất chúng ta khó coi thật sự.”

Gã vừa dứt lời, tiếng cười thanh thúy của thiếu niên liền vang lên, Diệp Hoan lười biếng khuyên gã:

“Tiên sinh hiện giờ ra ngoài, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, cẩn thận tai vách mạch rừng bị người khác bắt được nhược điểm. Tiên sinh bên kia tuyết rơi sao?”

Cố Hoành Xuyên bị hắn một tiếng lại một tiếng mềm như bông kêu tiên sinh đến mềm lòng, Diệp Hoan bên kia có tiếng tích tích tác tác vải dệt cọ xát truyền đến, còn có tiếng củi lửa cháy tanh tách.

“Bên này bắt đầu mùa đông sớm, tuyết cũng chưa quá cổ chân. Em đang ngủ?”

“Ân. Thảo luận đề một ngày, buổi tối còn phải đi gặp lão sư, trước ngủ một lát. Tiên sinh nhớ mặc thêm quần áo, sinh bệnh liền hung không đến người.”

Diệp Hoan thanh âm rầu rĩ, Cố Hoành Xuyên nghĩ tiểu gia hỏa này phỏng chừng lại đem chính mình vùi vào trong chăn.

“Ta hung chỗ nào? Từ trong chăn ra tới, lò sưởi âm tường nhớ thêm nước, buồn thượng hoả xem ta trở về thu thập em thế nào.”

“Ngươi hiện tại liền rất hung.” Diệp Hoan trở mình từ trong chăn nhô đầu ra lại lùi về, “Lạnh đâu, ngươi ở ta liền không cần đốt lò sưởi.”

“Tưởng ta cứ việc nói thẳng.”

Cố Hoành Xuyên thả lỏng eo lưng tùy ý chính mình vùi vào ghế thuộc da thủ công, nghe tiếng nói mơ mơ màng màng đối diện giống như mình cũng về tới, vùi vào chăn bông trước lò sưởi kia, ấm áp.

“Sao có thể a, ta chính là thiếu người ấm giường.” Diệp Hoan mí mắt trên dưới đều đánh nhau còn không quên cãi lại.

“Muốn nói câu âu yếm với em so với đòi ngàn lượng hoàng kim từ người nước ngoài càng khó hơn.” Giọng Cố Hoành Xuyên mang cười, “Em không nói thì phu quân nói, ta nhớ tiểu hồ ly nhà ta, nhớ đến tâm đều phải hóa.”

“Ta xem ngươi là hận không thể lột da hồ ly của ta.”

“Không lột da, ngươi này tiểu hồ ly tinh tự mình cởϊ qυầи áo là được.”

Diệp Hoan không có sức lực liên tục phi nam nhân vài tiếng, chống một chút thanh tỉnh cuối cùng nói chuyện với gã.

“Tiên sinh…”

“Ân?”

“Ta hôm nay được tặng hai vé xem kịch…” Diệp Hoan thanh âm càng ngày càng nhẹ, “Diễn xuất vào Nguyên Đán, ta muốn tiên sinh bồi ta đi xem, cho nên…”

Cho nên ngươi nhanh trở về đi.

Diệp Hoan nửa câu sau nói quá nhẹ, cuối cùng Cố Hoành Xuyên chỉ nghe được tiếng hít thở nhợt nhạt của hắn. Nhưng gã vẫn trầm thấp lại ôn nhu trả lời “Được”, thẳng đến nghe được đối diện hô hấp trở nên dài lâu mới treo điện thoại.