Phiên ngoại 1

“Thu thập xong chưa?”

Trong phòng khách sạn, một đống quần áo hỗn độn đặt trên giường, trên ghế. Cố Hoành Xuyên lòng tràn đầy bất đắc dĩ nhìn Diệp Hoan thay quần áo trước gương to, thúc giục hắn nhanh thu thập thỏa đáng ra cửa.

“Lập tức lập tức, ta tổng cảm thấy cái này mặc xấu a.”

“Không xấu. Chúng ta là đi tản bộ, lại không phải tham gia tiệc rượu, em mặc đẹp như vậy định câu ai đâu?”

Từ sau khi kết hôn, Cố Hoành Xuyên cùng Diệp Hoan sớm chiều ở chung, dần dần cũng phát hiện Diệp Hoan có rất nhiều tiểu mao bệnh, tỷ như đối quần áo phi thường, phi thường, phi thường chú ý.

“Cố tiên sinh, ngài nói lời này thật không thú vị a.” Diệp Hoan đem tầm mắt từ gương to chuyển tới trên người nam nhân, trên mặt cũng là một mảnh bất đắc dĩ, “Hũ dấm vô lý này ngài ăn từ tối hôm qua đến giữa trưa?”

Tối hôm qua bọn họ vừa lúc gặp phải tiệc rượu mừng khách sạn trăm năm, hai người đi nghỉ phép cũng vui vẻ tham gia, kết quả Diệp Hoan mỹ nhân phương đông độc đáo như vậy tại khách sạn Châu Âu này phá lệ thu hút ánh mắt người khác.

“Ta cả đêm đều ở bên ngươi, trên tay còn mang nhẫn, không mù đều nhìn ra được quan hệ của chúng ta là gì, ngươi còn chơi tính tình với ta.” Diệp Hoan cầm lấy áo khoác trên lưng ghế đưa cho Cố Hoành Xuyên, “Đi thôi.”

Nam nhân mặc áo khoác cúi đầu, nhìn thấy giày da trên chân Diệp Hoan, nhướng mày.

“Em định đi đôi giày này? Đổi đi.”

Diệp Hoan thấy gã bá đạo cũng tới tính tình, trực tiếp kéo cửa phòng đi ra ngoài.

“Ngươi không nói lý trước còn quản ta đi giày gì?”

“Đừng nháo.” Cố Hoành Xuyên kéo Diệp Hoan về, “Giày này đế quá mỏng còn là giày mới, hôm nay đi đường nhiều, đi giày này không thoải mái.”

“Vậy ngươi tự mình đi chọn một đôi.” Diệp Hoan hướng tủ giày nâng nâng cằm, “Phải đẹp.”

Cố Hoành Xuyên mở tủ giày ra, phát hiện Diệp Hoan mang giày đều tốt hơn lại không kiên nhẫn đi, một trận đau đầu.

“Ta chính là quá chiều em.”

Gã lúc trước nói giúp Diệp Hoan thu thập hành lý, Diệp Hoan chết sống muốn tự mình chọn, gã liền cũng chiều hắn, hiện giờ nghĩ đến liền hối hận.

“Có đi hay không?”

Giọng nói thanh thúy của thiếu niên từ trên hành lang truyền đến, xem ý tứ căn bản cũng không định chờ gã chọn giày. Cố Hoành Xuyên cũng chỉ có thể áp xuống bất đắc dĩ đi theo.

Địa điểm bọn họ du ngoạn hôm nay là trường đại học Cố Hoành Xuyên từng học. Là trường có lịch sử lâu đời nhất Châu Âu, trường đại học này chiếm diện tích cực lớn, trực tiếp thành một trấn nhỏ.

Diệp Hoan cực cảm thấy hứng thú với lịch sử kiến trúc, bất tri bất giác đã đi theo Cố Hoành Xuyên qua rất nhiều đường. Hai người ngồi xuống nghỉ ngơi bên bờ sông, cơ bắp thả lỏng, Diệp Hoan mới phát hiện lòng bàn chân mình một trận nhức mỏi, gót chân cũng bị ma đến có chút trầy da.

“Tê...”

“Biết đau?”

Cố Hoành Xuyên nhìn ngũ quan thiếu niên đều nhăn thành một khối cảm thấy thú vị, mở miệng chê cười hắn.

“Ngươi...”

“Cố? Là ngươi sao?”

Diệp Hoan còn chưa nói xong đã bị một thanh âm thanh nhuận đánh gãy. Diệp Hoan quay đầu lại nhìn lại, phát hiện là một thanh niên tóc vàng mắt xanh, lớn lên còn rất đẹp.

“William, đã lâu không gặp.”

Cố Hoành Xuyên đứng lên bắt tay thanh niên, hướng Diệp Hoan giới thiệu:

“Đây là bạn đại học của ta, William David, hiện tại ở chỗ này dạy học.” Lại chuyển hướng thanh niên giới thiệu Diệp Hoan, “Đây là bạn lữ của ta, Diệp Hoan.”

“Ngươi kết hôn?” Nam tử kêu William hiển nhiên lắp bắp kinh hãi, nhưng thực mau liền sửa sang lại biểu tình, lễ phép cảm khái một câu, “Thời gian qua thật nhanh a.”

Diệp Hoan chào hỏi William, mời hắn ngồi xuống cùng uống trà.

“Ta không nghĩ tới thật là ngươi, không phải nói phải trở về vội sinh ý, rất khó quay lại sao?”

“Ta lần này tới hưởng tuần trăng mật.”

William nghe Cố Hoành Xuyên trả lời cười ra tiếng, đảo mắt nhìn Diệp Hoan:

“Ta thật không nghĩ tới hắn cư nhiên kết hôn. Hắn ở học viện chúng ta cũng là hồng nhân, người truy hắn không ít. Kết quả hắn ai cũng chướng mắt, quả nhiên là chờ tuyệt thế mỹ nhân đâu.”

Diệp Hoan chỉ là cười không nói tiếp, cúi đầu uống ngụm trà, bưng độc thuộc về phương đông khiêm tốn điệu thấp. William cũng không tiếp tục, quay đầu nhìn thuyền nhỏ trôi từ từ trong sông.

“Đảo mắt chúng ta đều tốt nghiệp đã nhiều năm, người trong đội đua thuyền lúc trước đều ai đi đường nấy, cũng chỉ có ta còn lưu lại nơi này.”

“Ngươi vốn dĩ tính tình tốt, thích hợp dạy học, lưu lại trường khá tốt, học sinh khẳng định đều thích ngươi.”

Diệp Hoan dưới ánh mặt trời sau ngọ nghe bọn họ ôn chuyện, trong lòng biếng nhác nhấc không nổi hứng thú.

“Diệp tiên sinh nguyện ý tới đại học dạo, là hiện tại còn đang tiến tu sao?” William thu hồi tầm mắt nhìn thuyền nhỏ, chuyển qua nói chuyện phiếm với Diệp Hoan.

“Ta đang chọn trường, vẫn chưa xác định muốn đi đại học nào.”

“A... Như vậy.”

William có chút bất ngờ, người phương đông phổ biến đều trẻ hơn tuổi, nhưng hắn không nghĩ Diệp Hoan cư nhiên còn trẻ vậy.

Lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, Diệp Hoan nghe bọn hắn nói được ba câu là có thể nói đến chuyện trước đây, tuy biết đây là bạn cũ gặp lại nhân chi thường tình, trong lòng vẫn không lý do có chút phiền muộn.

Hắn nghĩ buổi chiều ngày độc, đứng dậy muốn đi toilet rửa mặt nhấc điểm tinh thần. Kết quả mới vừa đứng lên lòng bàn chân lại rút gân.

“Ngươi không sao chứ?” William mở miệng quan tâm.

“Hẳn là không có việc gì.” Cố Hoành Xuyên đỡ Diệp Hoan ngồi xuống, “Tiểu hài nhi, không hảo hảo xuyên giày, đem chân ma phá.”

Ở chỗ này chờ hắn đâu. Diệp Hoan trong lòng xem thường phiên trời cao, lại không thể trước mặt ngoại nhân cùng nam nhân sảo lên, trên mặt vẫn nhất phái vân đạm phong khinh như cũ.

“Như vậy a, kia muốn đi mua đôi giày khác không?” Giọng William mang theo quan tâm, dò hỏi Cố Hoành Xuyên.

“Ngươi đang nói cửa hàng lão Henry?”

Các ngươi nhưng thật ăn ý, Diệp Hoan xoắn nhẫn trên tay trong lòng chửi thầm.

“Nếu muốn mua nói ta mang các ngươi qua, cửa hàng lão Henry đổi địa phương.”

Lúc sau là William dẫn đường, ba người đồng loạt đi vào tiệm giày.

“Cửa hàng này mở vài thập niên, kiểu dáng độ thoải mái đều rất tốt, hẳn là vào được mắt Diệp thiếu.”

Cố Hoành Xuyên chọn mấy đôi cho Diệp Hoan, tự mình cong eo giúp hắn thử giày.

”Tình cảm các ngươi thật tốt. “William nhìn động tác của Cố Hoành Xuyên cảm khái với Diệp Hoan, “Ta không nghĩ tới hắn còn có một mặt ôn nhu như thế.”

Tốt cái quỷ, trong tối ngoài sáng trước mặt người khác nói hắn tùy hứng đâu, Diệp Hoan trong lòng phi ngựa, nghe ra trong giọng William tẫn nhiên có vài phần cô đơn.

Hắn khắp nơi đánh giá trong tiệm, ý đồ dời lực chú ý, phát hiện khu tiếp khách trên bàn đặt mấy bình rượu, có tờ giấy "Giữ cho người có nhân phẩm nếm". Thừa dịp Cố Hoành Xuyên đi chọn giày cho hắn, Diệp Hoan một hơi uống lên ba ly.

“Em uống nhiều ít?” Nam nhân một lúc sau mới thấy Diệp Hoan đang siêng năng tự chuốc rượu mình, thanh âm trầm xuống.

“Hai ba ly, xảy ra chuyện gì?” Diệp Hoan có chút giận dỗi nhìn gã.

“Rượu này là lão bản đặt ở đây chỉnh người, tác dụng chậm rất lớn, đừng uống.” Giọng nói William ôn nhu nhưng có chút nôn nóng đột nhiên cắm vào.

Nói chuyện với Cố Hoành Xuyên bị đánh gãy, Diệp Hoan có loại bị người bóc đoản cảm thấy thẹn.

“Ta có thể uống.” Trong giọng nói không khỏi mang theo vài phần ngang ngược.

“Chúng ta là sợ ngươi say.” Cố Hoành Xuyên cau mày lấy chén rượu trong tay hắn đi, nắm tay hắn âm thầm dùng chút sức lực.

Đi ngươi “Chúng ta”, Diệp Hoan trong lòng hỏa khí từng đợt bốc lên, hít sâu một hơi làm mình bình tĩnh lại, quay đầu cười nói với William.

“Xin lỗi, rượu này uống quá ngon, trường đại học này cũng có hứng thú. David tiên sinh ngươi lại giới thiệu cho ta, nói không chừng ta về sau cũng tới chỗ này đọc sách đâu.”

Nho nhỏ xấu hổ bị bóc quá, Diệp Hoan hòa hòa khí khí trò chuyện với William.

Chỉ có Cố Hoành Xuyên trong lòng rõ ràng, Diệp Hoan trong khoảng thời gian này chọn trường ưu tiên suy xét đại học ở gần, việc trường kỳ ở nước ngoài tiến tu cũng chờ về sau lại nói. Hiện giờ đột nhiên nhắc tới việc này, phỏng chừng là hôm nay không theo, tiểu tổ tông cáu kỉnh với gã.

Trời dần về chiều, giày cũng chọn xong. Cố Hoành Xuyên đi theo nhân viên cửa hàng đến trước quầy tính tiền, Diệp Hoan lòng hiếu kỳ phát tác đi xem nhân viên cửa hàng làm giày. Chờ hắn xem đến không sai biệt lắm, xoay người phát hiện William đang xuất thần nhìn bóng dáng Cố Hoành Xuyên.

Nam nhân ở phía trước quầy dáng người thẳng tắp, vai rộng chân dài, xem bóng dáng có vẻ làm người không dám tới gần. Nhưng khi cúi đầu nói chuyện tựa hồ khá vui vẻ, trong lúc lơ đãng để lộ vài phần ôn nhu.

Diệp Hoan hít hít mũi, cách William càng gần một ít. Trên người đối phương nhàn nhạt vị khói xông tiến vào mũi hắn, đó là hương vị đàn hương chùa miếu, ôn nhu lại bình thản, hoàn toàn tương phản với hắn.

Mua xong giày William liền cáo biệt hai người, bọn họ lại đi dạo trong chốc lát. Cố Hoành Xuyên thấy Diệp Hoan không có tinh thần, liền dứt khoát mang hắn về khách sạn nghỉ ngơi.

“Em ngồi, ta lấy nước cho em ngâm chân.”

Diệp Hoan nhìn nam nhân đi vào phòng tắm , đi đến trước quầy bar nhỏ trong phòng, tùy tay cầm một lọ rượu mở ra liền uống. Chờ Cố Hoành Xuyên lấy nước ra nhìn thấy Diệp Hoan đang ngồi ở trên giường cầm bình rượu phát ngốc.

“Như thế nào lại uống?”

“Ta đều đã trở lại, uống một chút thì sao?”

Diệp Hoan tính tình hoàn toàn nổi lên, cầm bình rượu chỉ vào Cố Hoành Xuyên.

“Em uống nhiều phiền toái vẫn là ta.” Cố Hoành Xuyên lấy bình rượu trong tay hắn đi, phát hiện vẫn là một bình số độ cao, “Đừng giận dỗi, ta cho đắp chân cho em.”

“Cố Hoành Xuyên!”

Nam nhân đang ngồi xổm dùng khăn lông nóng sát chân cho hắn, nghe thấy Diệp Hoan sấm dậy đất bằng, tay run lên khăn lông trực tiếp rơi vào chậu nước bắn ra một mảnh bọt nước.

“Em lại muốn làm cái gì?” Cố Hoành Xuyên ngẩng đầu nhìn Diệp Hoan, trên mặt đều là bất đắc dĩ.

“Ta, Diệp Hoan.” Diệp Hoan đột nhiên đứng ở trên giường chỉ vào mình, “Omega tốt nhất K thị.”

“Ngươi.” Hắn lại vung tay lên chỉ vào mũi Cố Hoành Xuyên, “Hỗn trướng đồ vật.”

“Diệp Hoan em phát cái gì điên đâu?”

Đột nhiên bị người chỉ vào mũi mắng, Cố Hoành Xuyên một trận kinh ngạc. Tuy rằng bọn họ ngày thường cũng có nháo lớn nhỏ, nhưng Diệp Hoan từ trước đến nay có chừng mực. Hiện giờ bộ dạng không nói nhiều lại vạn phần không nói lý như vậy gã nhưng thật ra lần đầu thấy.

“Ngươi cho rằng ngươi thực ghê gớm sao?” Diệp Hoan đứng trên giường ở trên cao nhìn xuống Cố Hoành Xuyên, hùng hổ, “Chỉ cần ta Diệp đại thiếu nguyện ý, chỗ nào còn có phần của ngươi?”

Đều nói uống say thì nói thật, Cố Hoành Xuyên nghe hắn nói như vậy trong lòng cũng không khỏi tức giận. Gã bắt lấy mắt cá chân Diệp Hoan khiến cho hắn ngã lên giường.

“Ý Diệp thiếu là ở bên ta nhưng thật ra ủy khuất ngài?”

“Đừng chạm vào ta! Ta cho ngươi chạm vào sao?”

Diệp Hoan ở dưới thân nam nhân giương nanh múa vuốt, chọc Cố Hoành Xuyên trực tiếp chế trụ cánh tay hắn.

“Thật là bị chiều hư.”

“Buông ra! Đừng chạm vào nơi đó... Ân!”

Tay Cố Hoành Xuyên trực tiếp theo vạt áo duỗi đến trước ngực Diệp Hoan véo đầṳ ѵú hắn, chọc Diệp Hoan phát ra rêи ɾỉ.

“Diệp Hoan, có những lời, nói ra nhất định phải bị phạt.” Nam nhân nằm bên tai hắn, thanh âm trầm thấp, “Chính em đáp ứng cùng ta quá cả đời, hiện tại lại nói muốn đi thì đi. Theo em lâu lắm, thật nghĩ nam nhân của em không biết giận đâu?”

Tin tức tố Alpha nùng liệt ập vào mặt, từng đợt đè nặng Diệp Hoan. Diệp Hoan mới vừa bị vĩnh cửu đánh dấu, hiện nay lại bị rượu làm cho hồ đồ đầu óc, căn bản không chống cự được hơi thở cường thế như vậy.

“Hiện tại nói thật cho ta.” Cố Hoành Xuyên một tay trói tay Diệp Hoan trên đỉnh đầu, một tay vỗ vỗ mặt hắn, “Em rốt cuộc nháo cái gì?”

“Ta Diệp Hoan, Omega tốt nhất K thị.”

Diệp Hoan vẫn là câu nói kia, Cố Hoành Xuyên nghe được mí mắt thẳng nhảy, đều như vậy còn không nghe lời? Kết quả giây tiếp theo Diệp Hoan đột nhiên thay đổi ngữ khí, thanh âm kia mềm mềm mại mại, tất cả đều là nói không hết ủy khuất.

“Ngươi vì cái gì không theo ta...”

Trong lòng Cố Hoành Xuyên hô ba tiếng tiểu tổ tông, bị Diệp Hoan trêu chọc đến ngực nổi tà hỏa, thiếu chút nữa liền phục mềm.

“Cho em nói thật. Em thật vì ta quản em xuyên giày gì mà nháo với ta như vậy , rốt cuộc là ai không nói lý?”

“Ta nói chính là lời nói thật!” Diệp Hoan càng thêm ủy khuất, tức giận trừng mắt nhìn nam nhân.

“Ta không ôn nhu không thành thục, tính tình một chút cũng không tốt. Ngươi thích ta, nên theo ta. Ngươi nếu là không quen nhìn, vậy đi tìm những người ôn nhu săn sóc đó đi a.”

Nói xong nhấc chân đá về phía eo Cố Hoành Xuyên, đạp người chính mình đỏ mắt trước. Cố Hoành Xuyên nghĩ lời hắn nói ở trong đầu hai lần mới định thần lại.

“Em ghen?”

“Phải! Không được sao! Chỉ cho phép ngươi ăn bậy dấm lại không cho ta... Ân...”

Hắn còn không có hung xong liền trực tiếp bị Cố Hoành Xuyên dùng hôn bịt miệng.

“Ân… Ân… Ngươi… Ân… Ngươi không cần nói sang chuyện khác…”

Cố Hoành Xuyên hôn tới bá đạo, đầu lưỡi xông vào khoang miệng quấn lấy hắn. Diệp Hoan bị gã hôn mang theo nùng liệt tin tức tố làm cả người đều phóng mềm, chỉ có thể thừa dịp thở để kháng nghị.

“Không nói sang chuyện khác.”

Trong giọng nói nam nhân mang theo ẩn ẩn hưng phấn. Gã làm Diệp Hoan chuyển qua, kéo quần Diệp Hoan xuống tát thật mạnh một cái vào mông hắn, đổi lấy người dưới thân kinh hô một tiếng.

“Tiểu hài nhi được một tấc lại muốn tiến một thước bị phạt một lần mới ngoan.”