Chương 22: Du viên kinh mộng ( thượng ) ( cốt truyện )

Tháng sáu cũng không phải có thời tiết tốt nhất để du Tây Hồ, nhưng căn cứ mục đích gột rửa tâm linh, Khâu Dạ Bạch vẫn thuê một con thuyền hoa mang Diệp Hoan một đường du ngoạn, đồng hành còn có Đỗ Nguyệt Minh đến kỳ nghỉ cùng với một đống tuổi còn lo lắng cho ái đồ Đỗ Sanh lão tiên sinh.

“Ta thấy con chính là học nghệ không tinh mới bị người bắt cóc.” Đỗ lão tiên sinh nói như thế.

Đỗ Sanh trước đây là đại thần bộ ngoại giao, sau khi về hưu liền thu Diệp Hoan làm quan môn đệ tử, vốn định Diệp Hoan thành niên ổn định một ít thì dẫn hắn ra cửa rèn luyện. Kết quả môn còn chưa ra đã bị người bắt cóc, Đỗ Sanh tức giận đến không thiếu ngáng chân Cố Hoành Xuyên. Hiện giờ Diệp Hoan trốn thoát, lão tiên sinh thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, lôi kéo Diệp Hoan một đường xuôi nam, bên cạnh Tây Hồ cũng muốn lôi kéo Diệp Hoan đàm luận tình thế quốc tế với lão hữu.

“Ai ta không nghĩ ra, mấy người lôi kéo ta tiếp khách, từ thơ từ ca phú cho tới lý tưởng nhân sinh liền tính. Nói xong rồi, tác nghiệp phân tích xu hướng chính sách ngoại giao nước M sao lại có phần của ta?” Khâu Dạ Bạch kiều chân nằm liệt trên ghế boong tàu, quả nhiên là một bộ diễn xuất tiêu chuẩn hoàn khố.

“Cậu lại không phải sẽ không, không phải còn có Đỗ Nguyệt Minh sao? Ta xem tác nghiệp ngày hôm qua huynh ấy giúp cậu làm.” Diệp Hoan dò nửa thân mình ra đầu thuyền, nhìn lá sen trước mắt uể oải tiếp lời.

“Tự huynh ấy thò qua, ai cần huynh ấy giúp.” Khâu Dạ Bạch mắt trợn trắng, “Vốn dĩ là đi chơi, cảnh trí đẹp như vậy, hai vị học cứu Đỗ gia không hiểu thưởng thức thì thôi, cậu thật vất vả ra khỏi nhà một chuyến sao cũng không có tinh thần như thế, cậu vẫn là Diệp thiếu lãng đến không biên kia sao?”

“Cậu mới lãng đến không biên.” Diệp Hoan ném con mắt hình viên đạn lại.

“Ai, nói lỡ nói lỡ, tôi đã quên cậu đã không phải… Phi, cậu xem cái miệng này của tôi, ý tôi là trước kia không phải cậu mỗi ngày kêu ra tới, tâm dã đâu, trước mắt lại không thấy cậu cao hứng. Tôi thấy cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, trời đất bao la, Cố Hoành Xuyên một hai phải khóa cậu, cậu còn nghĩ hắn làm gì?”

“Hắn khá tốt.” Nhắc tới Cố Hoành Xuyên, Diệp Hoan lại nhìn hoa sen trước mặt, trong lòng ngũ vị tạp trần, “Năng lực kinh thương xuất sắc, người bá đạo chút, nhưng tôi có thể cảm giác được hắn sau lại…”

“Quân tử thủ chi hữu đạo, hắn hành vi vô lý bức bách người như vậy, khiến cho quân tử khinh thường!” Phía sau truyền đến giọng nói tức giận của Đỗ lão tiên sinh.

Vốn dĩ không phải cái gì quân tử, nghĩ đến bộ dạng người kia đầy miệng phi ngựa lưu manh, Diệp Hoan đột nhiên có chút buồn cười.

Cho dù cách xa ngàn dặm, Diệp Hoan cũng vô pháp phủ nhận mình vẫn bị Cố Hoành Xuyên hấp dẫn như cũ. Không chỗ nào cố kỵ, tùy tâm sở dục, kiêu ngạo xen lẫn tàn nhẫn cùng bĩ khí như vậy, là người không có khí chất nhất trong tất cả những người bên cạnh Diệp Hoan. Hắn một trận xuất thần, ánh sáng mặt trời chiếu trên lá sen lóe đến hắn hoa mắt.

“Đêm nay ta về nhà một chuyến.” Diệp Hoan đột nhiên mở miệng nói.

“Về nhà? Về thế nào?” Khâu Dạ Bạch không hiểu nổi, nhìn thấy Diệp Hoan móc cầu không gian màu đen ra càng là tấm tắc bảo lạ, “Thứ này cậu còn giữ à?”

“Ân, dùng khá tốt.” Dù sao hiện tại dùng như thế nào cũng không ai có thể tìm được hắn.

“Ai… Tự chiếu cố mình cho tốt, đừng ngày mai không trở lại.” Khâu Dạ Bạch không ngăn được hắn, cũng chỉ có thể dặn dò Diệp Hoan một câu, sợ Diệp Hoan lại bị bắt đi.

Diệp Hoan trở lại hành lang sâu trong tiểu viện nhà mình, trong phòng có cửa sổ rất lớn, ngoài cửa sổ là giá đồ mi và hồ cẩm lý, hắn luôn có thể tìm được bình tĩnh ở chỗ này. Trong một mảnh u tĩnh Diệp Hoan chậm rãi chợp mắt ngủ.

“Lộng đát.”

Âm thanh khoá cửa bị mở ra bừng tỉnh Diệp Hoan. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen. Có người từ cạnh cửa đi tới trước cửa sổ đứng ở dưới ánh trăng, là Cố Hoành Xuyên.

Tim Diệp Hoan đập nhanh một trận, nơi này là phòng hắn, là chỗ tránh nạn cuối cùng của hắn, nam nhân này giống như tối hôm tiệc sinh nhật, không hề dự triệu mà xông vào. Cảm giác sợ hãi làm người run rẩy dần dần dâng lên từ lòng bàn chân, sẽ không nên…

Diệp Hoan lo lắng đề phòng nhìn Cố Hoành Xuyên xoay người lại trực diện với mình, Cố Hoành Xuyên thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm nơi mình nằm, nhưng nhìn trong chốc lát gã tựa hồ thực hoang mang, cuối cùng giơ tay che khuất đôi mắt, cúi đầu phát ra một tiếng thở dài.

“Tìm không thấy…” Diệp Hoan nghe nam nhân kia thấp giọng nỉ non.

Cố Hoành Xuyên nhìn không thấy mình, Diệp Hoan nhẹ nhàng thở ra, lại có chút khẩn trương chờ động tác tiếp theo của nam nhân.

Cố Hoành Xuyên nhìn trái nhìn phải, gã giơ tay vuốt ve án thư, lại đi đến trước kệ sách vuốt ve từng cuốn sách, tiếp theo lại mở ngăn kéo, lấy ra một quyển album lật lên xem.

Ở nơi Cố Hoành Xuyên nhìn không tới, Diệp Hoan nhẹ nhàng run rẩy. Theo động tác của Cố Hoành Xuyên, hắn có một loại cảm giác bị mạo phạm mãnh liệt, giống như Cố Hoành Xuyên vuốt ve không phải đồ vật, mà là làn da hắn.

“Thật đáng yêu.” Trong bóng tối vang lên một tiếng cười trầm thấp.

Câm miệng! Diệp Hoan hò hét trong lòng. Cố Hoành Xuyên đang xem ảnh chụp hắn khi còn nhỏ. Dựa vào hiểu biết của hắn với Cố Hoành Xuyên, nam nhân này nói không chừng sẽ ở trong phòng hắn, dùng ảnh chụp hắn tự an ủi.

Nhưng sự thật chứng minh Diệp Hoan nghĩ sai rồi, Cố Hoành Xuyên chỉ lật tiếp hai cái liền đem album thả lại rồi ngồi vào án thư bên cửa sổ. Trên bàn tựa hồ có vật gì đó hấp dẫn lực chú ý của gã. Cố Hoành Xuyên cầm nó lên, dưới ánh trăng chiếu sáng, là khuyên tai màu đen.

“Em quả nhiên vẫn đi.” Nam nhân cúi đầu thưởng thức cái khuyên tai kia, trong thanh âm là cô đơn nói không nên lời.

“Ta kỳ thật ngay từ đầu đã biết. Lần đầu tiên tin tức tố của chúng ta hòa vào nhau, ta đã thấy được hiện tại.” Cố Hoành Xuyên cười một tiếng, “Nhưng ta không cam lòng.”

“Ta tìm không thấy em.” Cố Hoành Xuyên đột nhiên nắm chặt khuyên tai, trong thanh âm nhiễm nghẹn ngào, “Em bay đi, sẽ không bao giờ trở lại.”

Diệp Hoan tránh ở trong bóng tối, nhìn bộ dạng thương tâm của Cố Hoành Xuyên có chút không biết làm sao. Nhưng Cố Hoành Xuyên chung quy không khóc thành tiếng, gã đột nhiên đứng lên, giơ tay ném khuyên tai ra xa.

“Lần này ta thả em đi.” Tay nam nhân cắm vào túi, lại đổi về bộ dạng không chút để ý, “Hoan Nhi của ta lần này trốn rất khá. Trốn kỹ một chút, bay lên chỗ cao, sói sẽ không đuổi kịp hạc bay.”

Gã tựa hồ tính toán rời đi, lại đột nhiên xoay người trở lại trước bàn.

“Làm sao bây giờ, ta còn có điểm không cam lòng.” Cố Hoành Xuyên lấy giấy bút viết xuống một phong thơ, viết xong lại câu môi cười rộ lên, “Đừng sau không biết quân xa gần… Ai, Diệp đại thiếu trở về phát hiện ta tên biếи ŧɦái này đã tới, sợ không phải lại muốn quản gia đều thiêu.”

Gã lại lưu luyến đánh giá nơi này một lúc, cuối cùng vẫn đi ra ngoài, đem một phòng phiền muộn để lại cho Diệp Hoan.