Chương 1: Tiệc sinh nhật

Màn đêm vừa buông, siêu xe nối liền không dứt chạy ở trên đường đèo khu Nhạn Hồi, hướng về trang viên trên đỉnh núi.

Khu Nhạn Hồi là nơi cư tụ của thanh quý có tiếng ở phía nam K thị, cùng khu tụ tập tài phiệt Yến Tựu phía bắc K thị không phân cao thấp. Khác với khu Yến Tựu phía bắc phô trương thanh thế, khu Nhạn Hồi không quá náo nhiệt, cho dù có ngợp trong vàng son cũng hiếm khi đặt ở bên ngoài. Có thể đánh vỡ sự yên lặng về đêm của khu Nhạn Hồi, làm cho cả khu đều giăng đèn kết hoa cũng chỉ có Diệp gia đã ở chỗ này cắm rễ mấy trăm năm. Mà tối nay hết thảy náo nhiệt bất quá là vì tổ chức tiệc sinh nhật cho tiểu công tử duy nhất của Diệp gia.

Cố Hoành Xuyên bị chặn ở giữa sườn núi, tâm tình không vui. Một bên thư ký Văn Lương thấy sắc mặt hắn, mở miệng điều tiết không khí:

"Cố thiếu nguôi giận. Tôi thấy bảng số xe phía trước là xe Khâu gia cũng bị chặn."

"Chỉ là một cái tiệc sinh nhật, hôm nay mọi người đều tốt tính thế sao? Tắc thành như vậy mà vẫn không nháo lên."

Cố Hoành Xuyên khóe miệng mang theo vài phần châm chọc. Ngũ quan hắn thâm thúy lập thể, tuy bộ dạng xuất chúng nhưng thời điểm không cười luôn mang theo điểm khinh thường ngạo khí.

Văn Lương theo hắn hai năm, đã có miễn dịch với cảm giác áp bách của ông chủ, mặt không đổi sắc tiếp tục trấn an:

"Ông chủ, lúc trước ngài ở nước ngoài nên không biết, 5 năm trước Diệp gia tiểu công tử chính là danh chấn K thị. Nghe nói khi đó Diệp gia tiểu công tử Diệp Hoan ra cửa dự tiệc, không khéo đêm đó chính là kỳ phân hoá của hắn, tin tức tố Omega đột nhiên tràn ra, nhóm Alpha Thiên Sơn Cư đều phát điên, lập tức phong tỏa hiện trường, không phải chỉ một căn mà là toàn bộ Thiên Sơn Cư đều phong tỏa."

"Sau lại người ở đó truyền ra, nói Diệp tiểu công tử tin tức tố không phải mùi hoa cũng chẳng phải mùi quả, nói không ra là mùi gì, nhưng nghe nói Alpha ngửi một chút là có thể khắc cốt ghi tâm. Ngay cả Minh gia đại công tử cũng tuyên bố nói không phải hắn thì không cưới. Bất quá từ lần đó về sau, Diệp tiểu công tử đã bị Diệp gia bảo vệ chặt chẽ, không còn xuất hiện ở trước công chúng. Cho nên lần này mặc kệ phía nam phía bắc tính tình đều cực kỳ tốt, chỉ vì thấy mặt đại mỹ nhân trong truyền thuyết này."

"Vậy sao? Chỉ bằng một chút tin tức tố liền lợi hại như thế? Kia nếu là hắn chỉ có mùi thơm, lớn lên lại bình thường, bị quyền quý phía nam phía bắc truyền như vậy, thế thì về sau thanh danh Diệp tiểu công tử khó giữ rồi."

Cố Hoành Xuyên dựa vào lưng ghế hứng thú thiếu thiếu, nhóm thanh quý phía nam hay học đòi văn vẻ, phía bắc lại thích tìm kiếm cái lạ, chuyện hương diễm này truyền hai ba lần liền nói ngoa, đến lúc thấy rồi thì liền hết hứng thú. Cố gia thuộc vào những gia tộc quyền quý nhất phía bắc, Cố Hoành Xuyên gặp qua mỹ nhân không có một ngàn cũng có 800, đối với lời đồn không đàng hoàng như vậy tự nhiên là khinh thường nhìn lại.

Không ngờ thế sự khó liệu, lúc Cố Hoành Xuyên nắm được tay Diệp Hoan, hận không thể cho chính mình nửa giờ trước hai cái tát.

Diệp tiểu công tử tối nay mới vừa tròn mười tám, đúng là ngưỡng tuổi giữa thiếu niên và thanh niên. Ăn mặc tây trang cắt may khéo léo khiến dáng người càng thêm có vẻ đĩnh bạt, chân dài eo thon. Hắn ngũ quan tinh xảo, tóc đen môi đỏ, thuộc kiểu yêu diễm hồn nhiên thiên thành phương đông.

Tuy có một khuôn mặt quá mức diễm lệ, nhưng khí chất Diệp Hoan lại ôn nhuận. Trên mặt luôn mang theo cười, đôi mắt sáng ngời, thanh âm thanh thúy, cử chỉ đều là xuất thân thư hương dòng dõi thanh nhã, tự nhiên hào phóng, áp xuống nhan sắc quá mức diễm lệ.

"Nghe nói Cố tiên sinh mấy năm nay mới vừa về nước tiếp nhận sự vụ quốc nội, công việc bận rộn hiếm khi dự tiệc, hôm nay có thể hàn xá quang lâm, đúng là vinh hạnh của Diệp gia ta."

Chờ thanh âm phụ thân Diệp Hoan Diệp Cẩn Chi truyền vào lỗ tai, Cố Hoành Xuyên mới phát hiện chính mình xem ngây người, thế nhưng quên buông tay Diệp Hoan.

"Là ta đường đột, ở nước ngoài ngốc lâu rồi, nhìn thấy Diệp tiểu công tử khí chất phương đông như vậy thế nhưng nhất thời mất lễ nghĩa."

"Không sao, ta quen rồi." Diệp Hoan chớp chớp mắt, nhìn nam nhân anh đĩnh trước mặt, ngữ khí nhẹ nhàng sáng ngời, không có một chút không kiên nhẫn hoặc khẩn trương: "Hơn nữa ngài cũng rất đẹp."

"Tiểu Hoan!" Diệp phụ bất đắc dĩ quát lớn nhi tử bướng bỉnh của mình, sai người hầu dẫn Cố Hoành Xuyên tiến vào sảnh tiệc.

Khi sắp rời khỏi khu đón khách, Cố Hoành Xuyên quay đầu lại liền nhìn thấy Diệp Hoan đang nói giỡn với phụ thân. Thiếu niên liền tính bị quát lớn cũng không sợ hãi, khóe mắt đuôi lông mày minh diễm động lòng người, một bộ ở trong vại mật lớn lên, lại được người khác thời khắc phủng ở lòng bàn tay không biết sầu.

Bộ dáng không rành thế sự câu nhân như vậy, cũng khó trách toàn bộ K thị nguyện ý bồi hắn lãng phí thời gian.