Chương 3

Chồng và mẹ chồng tôi còn rất tự hào về điều này, cảm thấy tôi đang mang lại vinh dự cho gia đình họ.

Có một người đàn bà điên sống ở căn miếu đổ nát cuối làng, thỉnh thoảng tôi đi rẫy về mang cho cô ta một ít trái cây dại.

Cô ta luôn cười hềnh hệch nhìn tôi và nói: “Sai rồi, sai rồi.”

Đây cũng là một người đã bị bắt lại sau khi tôi báo cáo.

Trong đêm bị bắt đó, cô đã hét lên: “Cầm thú, quái vật!”. Sau đó thì bị tra tấn đến mức không thể chịu được nữa, quỳ xuống và dập đầu nhận sai, liên tục nói: “Sai rồi, sai rồi.”

Trước khi bỏ trốn, cô ấy rất quý tôi, nói rằng tôi đối với cô ấy còn tốt hơn chị gái, cô ấy cảm thấy tôi chính là hơi ấm duy nhất sau khi bị bán đến ngôi làng này.

Lúc đó tôi đã nghĩ, thật ngu ngốc, cô làm sao có thể dựa dẫm được vào tôi chứ?

Chỗ dựa của cô đáng lẽ phải là chồng của cô, chỉ khi người đàn ông của cô yêu cô thì cô mới có thể sống tốt.

Sau này, khi biết việc tôi đã làm, cô ấy liền lao tới như muốn cắn nát thịt tôi, nguyền rủa tôi sẽ chết không được tử tế.

Bây giờ, dù đã bị điên nhưng rốt cuộc cũng thành thật trở lại, nhìn thấy tôi cũng không đòi đánh nữa, cũng chưa từng nói đến chuyện bỏ chạy.

Nhìn cô ấy nhai trái cây dại, tôi không khỏi nghĩ đến bao ure mà Vương Thiết Sơn ném ra sau đồi sáng nay.

Giá như cô gái đó nghe theo thời khuyên thì đã không chết.

Dù có tệ đến đâu, khi bị đánh, nếu cô cúi đầu nhận sai với Vương Thiết Sơn, dù sao trong gia đình người có tiếng nói lớn nhất vẫn là người đàn ông, nếu Vương Thiết Sơn mở miệng, sẽ không có người đàn ông nào dám chạm vào cô.

Chính vì quá cứng đầu và chỉ nghĩ đến chuyện bỏ trốn cho nên mới mất mạng.

Vài ngày sau, việc một người phụ nữ bị ném ra sau đồi đã nhanh chóng bị lãng quên. Vương Thiết Sơn tiếp tục mua một cô gái xinh đẹp từ nơi khác, nghe nói cô là sinh viên đại học tốt nghiệp từ một ngôi trường danh giá, thông minh và xinh đẹp.

Tôi vẫn được yêu cầu làm công tác tư tưởng cho cô gái này như mọi khi, nhưng tôi cảm thấy cô gái này khác với tất cả những người phụ nữ khác bị bán đến đây.

Miệng cô luôn nói những lời ngọt ngào: “Em thấy chị không giống dì cho lắm, em sẽ gọi chị là chị nhé!”

Tôi thực sự không đủ tuổi làm dì của cô ấy. Nhưng vì dãi nắng dầm mưa, làm lụng quần quật, làn da trở nên thô ráp xỉn màu, mái tóc khô vàng xơ xác. So với cô gái nhỏ toàn thân trẻ trung xinh xắn, tôi trở nên hốc hác già hơn cả chục tuổi.