Chương 22: Giọng nói đêm hôm qua, là Chu Tiêu...

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ngồi ở mép giường, cô chìm vào suy nghĩ sau đó đẩy cửa phòng đi tới phòng của Hách Hiểu Kỳ, sau đó cầm máy bàn gọi điện thoại cho Hách Khải Mặc.

Chỉ cần Hách Hiểu Kỳ tham gia tiệc tùng tuyệt đối sẽ nhân cơ hội tránh tầm mắt của Hách Khải Mặc sau đó tìm một vài thiếu gia nhà giàu ra ăn chơi đàng điếm.

Cuối cùng chẳng biết có phát sinh quan hệ gì hay không nhưng tám chín phần mười sẽ không về.

Tiếng điện thoại kêu tút tút, chờ đến khi có người bắt máy.

Cố Tử Toàn không nói gì, đầu đây bên kia vang lên âm thanh của Hách Khải Mặc : “Alo, có chuyện gì sao?”

Cố Tử Toàn vẫn không nói, chỉ nghe thấy đầu dây bên kia vô cùng yên tĩnh.

Rất lâu sau, khi cô đang bắt đầu mềm lòng muốn nói chuyện.

Thì chưa chờ cô lên tiếng, một tiếng cười duyên vang lên: “Hách tổng, là ai vậy?”

“’Em gái tôi.”

Nghe được câu trả lời, hốc mắt Cố Tử Toàn ửng đỏ.

Cô tắt máy nhanh chóng rời khỏi căn nhà làm cho người ta khó thở này.



Đơn giản vì đó chính là…. giọng nữ đêm hôm qua cô vừa nghe thấy, là Chu Tiêu…

.....

Đầu dây bên kia, Hách Khải Mặc cầm di động, sắc mặt buộc chặt.

Đối diện anh ta, Chu Khu Trường ung dung cười nói: “Em gái Hách tổng có việc gì sao?”

“À, không có.” Hách Khải Mặc ngước mắt nhìn ông ta, sau đó mỉm cười che dấu cảm xúc, tiếp tục cầm tài liệu đưa qua: “Đây là hợp đồng đấu thầu chúng tôi đã chuẩn bị xong, thị trưởng Chu nhìn xem.”

“Hách tổng làm việc tôi luôn yên tâm. Hiện tại trong giới bất động sản ở Dung Thành này người có thể làm việc được như cậu không thấy nhiều lắm.”

Hách Khải Mặc cười cười, cũng không nói gì thêm.

Chu Tiêu ở bên cạnh vui vẻ nói: “Ba, con đã nói mà, tương lai Hách tổng tuyệt đối là con ngựa đen ở Dung Thành này.”

Chu Khu Trường nhìn con gái nhà mình, lại nhìn Hách Khải Mặc, ánh mắt đầy ý vị.

Rất lâu sau ông ta mới dời tầm mắt nhìn qua tập tài liệu.

Đảo qua một lượt, Chu Khu Trường nói: “Lần này cậu muốn miếng đất này không phải để xây dựng phòng cho hộ gia đình sao?”



“Không phải, quận Kim Hồ là trung tâm thương nghiệp của Dung Thành, tuy nói xây dựng bất động sản để kiếm tiền nhưng tôi cũng muốn xây dựng thành các gian hàng thương mại để cho thuê.”

“Tiền đó có thể lấy lại sao?”

“Không thể nhưng vẫn có thể chiêu thương…hơn nữa còn để quận Kim Hồ có được một số tiền thu thuế khổng lồ.”

......…

Sau khi Hách Khải Mặc rời đi, Chu Khu Trường nhìn hợp đồng nở nụ cười: “Hách Khải Mặc này đúng là nhân tinh hiếm có, một năm chúng ta phê chuẩn biết bao nhiêu miếng đất cũng chỉ có cậu ta chủ động xây dựng khu thương mại, sáng tạo giá trị lợi nhuận cho chính phủ, hai bên cùng có lợi.”

“’Dù sao anh ấy cũng là sinh viên ưu tú của học viện thương nghiệp Comlumbia, anh ấy có tầm nhìn xa và vốn hiểu biết, người khác có thể so sánh được sao?” Chu Tiêu kiêu ngạo nói.

Chu Khu Trường nhìn con gái mình không hề che dấu tâm tư, ông ta chỉ cười cười nhưng sau đó lại chần chờ.

“Nhưng…không phải cậu ta có vợ sao?”

“Vậy thì thế nào? Bọn họ là vợ chồng trên danh nghĩa, hơn nữa anh ấy lại là người có cầu tiến, mấu chốt của anh ấy con nắm được, hiện tại con có cách khiến anh ấy nhanh chóng vứt bỏ Cố Tử Toàn. Hơn nữa không nhúng tay vào vụ án của Phó chủ tịch Cố.”

Chu Tiêu nói âm ngoan, nghĩ đến đêm qua vừa được mua quà, trong mắt cô ta đầy sung sướиɠ.

Chu Khu Trường nhìn con gái, ông ta vừa hút thuốc vừa rơi vào trầm tư, nhìn Phó chủ tịch Cố sắp rơi đài, Hách Khải Mặc nhạy bén tìm được mình liên tiếp giao hợp đồng ra, ông ta lại cười đầy ẩn ý.

Thương nhân chính là vì lợi ích.