Chương 47

Quay xe đi về. Em nhón chân hôn cái chụt vào má. Á á á…

– Vậy là thương nha. Cười cái coi, xị cái mặt xấu xấu.

– Dám dê con nhà lành – tôi cười tít mắt.

Em đánh cho tôi một phát vào người rồi chạy vào nhà. Tôi nhìn theo ngớ ngẩn cả người. Bóng em khuất sau cửa, tôi phóng xe vi vu chạy về.

Những ngày bình yên và hạnh phúc… liệu sẽ kéo dài tới bao lâu. Ừ thì cứ yêu vậy thôi. Để mai tính.

Hôm nay chạy xe về nhà thì cũng chẳng biết làm cái gì cả. Biết là em dặn phải đi về nhưng mà về nhà giờ buồn thối ruột ra đấy. Thôi làm trái lệnh một hôm chắc cũng không chết ai được đâu.

Nghĩ thế, tôi chạy đi tìm bọn Đức vẹm, tụi nó đang ở bar.

Vừa đến nơi, mấy thằng bệnh hoạn đã gào rú ầm lên rồi. Còn chưa kịp định hình được ra chuyện gì thì phát hiện ra… Trinh.

Cô ta ngồi khuất ở sau ghế, ngồi nhìn tôi nãy giờ. Tôi bàng hoàng, thảng thốt. Tự nhiên sao cô ta lại có mặt ở đây nhỉ?

Tôi kéo thằng Đức lại hỏi:

– Ê mày, sao Trinh lại ở đây?

– À, gặp nó ở đây, nói chuyện một lúc thì tới chung hội luôn. Sao? Bồ cũ chứ có phải là má mày đâu mà mày sợ?

– Sao mày không bảo trước với tao là nó cũng ở đây?

– Chứ nói có nó ở đây mày có chịu đến không?

– Ơ… bố thằng bệnh, mày đéo hiểu chuyện gì đang xảy ra đâu. Tao tránh nó còn chả được, tự nhiên hôm nay lại đυ.ng chạm đây, nó còn muốn kéo tao về, trong lúc giờ tao tu chí rồi, chỉ có mỗi mình em Vy thôi, nhỡ em nó biết được có phải chết cmn luôn không chứ?

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

– Làm éo gì mày phải sợ, chuyện đâu còn có đó, mày đi sợ một đứa con gái hả?

– Tao không sợ, nhưng tao chỉ ngại nó phá, trong lúc niềm tin xây dựng không được. Mà thôi, mày không hiểu đâu. Chắc tao chuồn luôn quá.

Đang tính trong lúc mọi người không chú ý chuồn ra cửa đi về, ai dè… cái mùi hương đấy vờn quanh bầu không khí tôi đang hít ô xi, không thể quên được.

– Anh Khánh… lâu rồi không gặp! – cái giọng lả lướt đến phát ói, thằng Đức vẹm chết tiệt lại chuồn đi, để tôi một mình mặt đối mặt với cô ta.

– Chào.

– Lạnh nhạt thế anh? Gặp em anh khó chịu đến như vậy à? Anh vẫn như xưa, chẳng thay đổi là bao nhỉ?

– Cảm ơn – tôi lạnh tanh, giá như bây giờ kêu tôi xuống cái lỗ chuột đào mà đi ra khỏi đây được thì tôi không ngại ngần mà chui xuống đâu.

– Dạo này quen con bé nào đấy anh Khánh?

– Em không cần phải quan tâm, xin lỗi anh có việc, anh đi trước.

Tính đánh bài chuồn lẹ nhưng, không kịp nữa rồi, cô nàng kéo tay tôi lại thì thầm: “Đêm nay vui với em đã, ngoan đi, lâu rồi không gặp em có chuyện muốn nói, anh không thoát được em nữa đâu”.

Tôi hất bàn tay Trinh đang bám víu trên cơ thể, đôi môi cô ta mơn trớn vành tai tôi, tự nhiên cảm giác hơi nóng lan tỏa khắp cả cơ thể… khiến tôi váng vất.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, cố gắng tránh xa mọi sự va chạm thân thể với Trinh. Cô nàng phải gọi là lì lợm hết cách chữa, cứ sấn sổ tới bên tôi, ưỡn ẹo, lả lướt. Đến phát điên lên được mà thôi.

– Em không có xương sống hả? – tôi hét vào mặt Trinh.

– Em muốn gần gũi, thân thiện với anh chút không được hả? – cái điệu cợt nhã dụ dỗ đàn ông muôn thuở, buồn ói, giá như có thể tôi chấp nhận phê nôn tất cả bữa trưa nay em nấu vào mặt cô ả này.



– Anh bị khó chịu lắm, em ngồi thẳng dậy đi.

– Đêm nay em buồn lắm, ở lại với em một đêm nhé?

– Anh có phải trai bao đâu, em tìm người khác đi.

Bàn tay Trinh nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt tôi, ánh mắt khêu gợi…

Tôi cầm lấy tay Trinh đang men từ từ xuống vùng ngực tôi, không hề có một chút ham muốn nào, dù là một chút nhỏ bằng cái móng tay cũng không. Ngoài sự kinh tởm và khinh thường. Một thân thể lõα ɭồ và được dâng hiến cho hàng trăm thằng đàn ông. Tôi đứng phắt dậy, kéo cô ta ra hẳn ngoài quán bar. Tìm một chố yên tĩnh, tôi buông tay Trinh ra, ánh mặt lạnh lùng.

– Nói chuyện nghiêm túc đi – tôi thực sự tức giận.

– Nghiêm túc? – Trinh cười nhếch mép tỏ vẻ khinh bỉ – Anh cũng biết nói chuyện nghiêm túc cơ đấy?

– Em muốn cái gì? Nói đi – tôi không muốn to tiếng, cố gắng kiềm chế, muốn kết thúc tất cả mọi chuyện ở đây, bây giờ, ngay tại đây.

– Câu đó, em nên hỏi anh mới đúng. Tại sao anh lại muốn từ bỏ em? Em đã làm điều gì có lỗi với anh?

– Em không làm gì có lỗi với anh cả. Là anh có lỗi, anh nhận ra đối với em không phải là tình yêu thương, tất cả chỉ là chơi bời. Anh không muốn tiếp tục như thế nữa, anh muốn một cái gì đó thực tế hơn, không phải là cuộc sống như đang tồn tại trong một thế giới ảo nữa, thực sự anh mệt mỏi lắm. Bố mẹ anh mong chờ anh trưởng thành, anh làm họ buồn và thất vọng về anh lắm rồi. Những cuộc vui qua đêm không khiến anh có thể sống tốt hơn được… anh nghĩ kết thúc cuộc chơi được rồi, mỗi người nên có cuộc sống của nhau. Vậy thôi.

– Cuộc sống của em là ở bên cạnh anh, và anh cũng vậy. Em yêu anh, anh biết điều đó mà, em sẽ làm tất cả những gì anh muốn, cho anh tất cả những gì em có. Nhiêu đó chưa đủ đối với anh sao?

– Anh không cần những thứ đó. Em hiểu không? Anh cần một cuộc sống thực, có ước mơ, có hi vọng, và những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, không phải là một cuộc sống như trước đây.

– Là con bé đó đúng không? Anh nói đi, nó có gì hơn em, em sẽ giống như những gì anh mong muốn. Quay trở về bên em đi, em có thể cho anh những thứ mà không ai cả thế cho anh cả.

Trinh nhào lại ôm lấy tôi. Hôn tôi vồ vập. Phải khó khăn lắm tôi mới có thể kéo được cái thân hình quyến rũ rượi đấy ra khỏi cơ thể của mình.

– Anh đang yêu một người khác. Một người con gái làm anh thay đổi bản thân, một người con gái có thể khiến anh hi sinh tất cả chỉ để mong luôn được nhìn thấy nụ cười của cô ấy. Em thực sự bây giờ không còn tồn tại trong trái tim anh nữa. Cô ấy chính là người mà anh yêu thương nhất. Thực sự… đó là một cảm giác anh chưa bao giờ có. Anh không muốn làm tổn thương tới người đó. Vì thế, em đừng có hành động như thế này nữa. Nó khiến anh cảm thấy có lỗi với cô ấy… em hiểu chứ? Những gì anh đã muốn nói, trước đó anh đã nói rõ rồi, thời gian qua, bao nhiêu người đàn ông đi qua cuộc đời em rồi, đừng có tự làm khó nhau nữa.