Chương 12

– Nhà anh đẹp quá ha.

– Nhà anh mà, cái gì chả đẹp, em mà về làm dâu nhà anh thì nhà em cũng đẹp i chang vậy đó – cười nhăn răng.

– Ăn nói vô duyên.

– Trời, nhỏ tới giờ mỗi em bảo anh ăn nói vô duyên, con gái đứa nào cũng khen anh ăn nói duyên hết cỡ đấy.

– Hứ… đấy là nói láo giỏi chứ duyên cái gì. Toàn chu cái mỏ đi nói phét với tụi con gái bọn em chứ gì?

– Sao em cứ hay nghĩ xấu về anh thế? – chỉ được cái nói đúng – Anh cũng trai nhà lành đấy.

– Anh mà lành thì đời này chả có ai dữ hết á.

– Chỉ có mỗi em chê anh thôi – tôi chống hay tay vào cằm ngồi ngắm em, em ngượng ngùng quay mặt lơ đi chỗ khác.

– Nhìn cái gì mà nhìn kinh thế, có thôi không hả?

– Nhìn kỹ thì em xinh thật đấy, nhưng mà mỗi tội hơi đanh đá chút. Nhưng không sao, đanh đá chút mới cá tính, hiền quá anh cũng không thích.

– Hừ… mắc mớ tới anh hả?

– Có chứ…

– Mắc cái gì?

– Anh đang bị thích em, vậy có mắc mớ không? – lại bắt đầu tán tỉnh rồi đấy

– Thôi cái trò ba hoa của anh đi. Nói chuyện được vậy là khỏe rồi đó, em về ha?

– Không được – cứ hù người ta thôi – Tại nói chuyện với em mới hết mệt nhanh vậy đó, em về cái anh lăn ra ốm lăn ốm lóc mà coi.

– Trời đất ơi – em ôm bụng cười lăn ra – Em có phải con nít đâu mà anh lừa tèo phỉnh tộc. Anh về nhõng nhẽo với mẹ đi. Con nít quá đi.

– Sao em cứ toàn chê anh con nít vậy – từ bao giờ tôi lại có cái kiểu nói chuyện kiểu đó không biết nữa, có bao giờ kiểu thế này đâu, mất mặt chết đi được.

– Thì anh có thấy anh giống con nít không?

– Tại em đó.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Tiếng mở cổng lạch cạch. Chắc bố mẹ tôi về. Em lo lắng:

– Eo bố mẹ anh đi làm về rồi.

– Ờ, vui quá! – vui thật đấy.

– Vui gì, em ngại lắm.

– Ngại gì chứ, bố mẹ anh sẽ thích em cho mà coi – trước giờ có dẫn gái về nhà đâu. Ăn mặc thì gợi cảm, tóc tai thì đỏ, tím, vàng đủ thể loại. Ông bà gặp còn chả thèm hỏi luôn chứ nói gì là đồng cảm. Bạn bè tôi thằng con nào cũng nghịch như gì ấy, bà già còn đỡ, chứ ông già mà gặp thì chỉ có nước cắm xe mà ăn tiêu. Hôm nay có em tới, biết đâu ông bà nhìn thoáng hơn về thằng con trai này…

– Cháu chào bác ạ – Vy lễ phép khi mẹ tôi vừa bước chân vào tới nhà.

– Chào cháu – mẹ tôi nhìn sang tôi.

– Bạn con đó mẹ. Em ấy vừa mới sang chơi.

– Thế à? Là cái bạn con hay nhắc đấy hả? – ôi zời ơi chỉ có mẹ mới hiểu được con thôi.

– Mẹ thật, con nhắc bao giờ đâu?

– Ngồi đấy chơi đi con, bác đi thay quần áo chút nhé – mẹ tôi cười với tôi, già rồi mà còn teen gớm.

– Hôm nay không đi học hả Khánh? – bố tôi hỏi ầm lên khi đang ở ngoài sân. Vừa vào tới nhà thì sững lại.

– Cháu chào bác ạ – em lại lễ phép.

– Chào cháu, bạn Khánh tới chơi hả?

– Dạ vâng ạ.

– Cháu tới lâu chưa?

– Mới thôi bố – ổng mà biết mình bỏ học vờ vịt ốm ở nhà thì cay phải biết.

– Hôm nay cháu ở lại đây ăn cơm với gia đình bác nhé? Lâu rồi không có khách của Khánh – trời ơi hôm nay mẹ mình đáng yêu thế, mẹ tuyệt vời thế?

– Đúng đấy, ở lại đây ăn cơm với nhà bác cho vui – bố mình cũng tuyệt vời không kém phần long trọng.

– Ơ dạ chắc để lần sau bác ạ, hôm nay cháu còn phải về nhà, cháu chưa xin phép bố mẹ cháu nữa bác ạ.



– Thì cứ gọi điện về bảo bố mẹ trưa ăn cơm nhà bạn, mấy khi đâu con – mẹ tiếp lời, hôm nay yêu mẹ thế không biết, phần này giao cho bố mẹ phụ trách, mình rút lui.

– Dạ nhưng mà…

– Nhưng nhị gì nữa, ngồi đấy chơi bác đi nấu cơm, lâu lắm rồi không có khách để trổ tài nấu nướng, nấu cho hai bố con nhà này ăn toàn chê ỏng ẹo.

Nói đoạn mẹ tôi xắn tay vào bếp, em nhìn tôi cầu cứu, tôi nhún vai cười trừ. Đang muốn em ở lại chết đi, thôi phao chìm rồi, không cứu nổi em đâu.

Nàng dẫu môi làm xấu, cuối cùng cũng phải xắn tay vào bếp phụ giúp cho bà già. Gần giống một gia đình rồi đó.

Con nhà lành có khác, được đào tạo bài bản, đâu ra đó, nhìn em làm mà tôi cũng thấy ưng huống hồ gì là mẹ. Mẹ tôi vừa làm vừa luyên thuyên đủ chuyện, hợp cạ mà. Bình thường cứ về nhà lao vào nấu nướng im ỉm, chẳng nói chẳng rằng gì, nấu xong ba người ngồi ăn như tụng kinh, đôi khi có ông bà ngồi nói chuyện công việc, tôi cứ cắm cúi ăn, ăn xong lên phòng. Hôm nay nhà có không khí hẳn lên. Vui như tết ấy.

Ngồi ăn bốn người khác hẳn ba người. Nói chuyện rôm rã, mẹ tôi vui ra mặt.

– Cái này là của bạn Khánh làm đấy.

– Thế nhà cháu là có mấy anh chị em? – bố hỏi.

– Dạ hai ạ, anh cả và cháu là em út ạ.

– Bố mẹ cháu làm gì thế? – ông già mình dã man, hỏi như hỏi cung.

– Dạ bố cháu làm công an, mẹ cháu làm cô giáo ạ – chút nữa thì sặc cơm, bố em làm công an mà tôi không biết, hôm trước còn mang pháo đến bắn ầm ầm trước cổng nhà em, hên cho hôm đấy chắc hai bác đang bận.

– Cháu giờ đang học gì ở đâu thế? – may mà thái độ niềm nở không thì chắc em khỏi ăn được cơm luôn.

– Cháu đang học năm thứ 3 trường sư phạm ạ.

– Thế là nối nghiệp mẹ rồi, chắc là anh trai nối nghiệp bố rồi – mẹ tôi chen ngang.

– Dạ không ạ, anh trai cháu học bên xây dựng. Anh ra trường đi làm được 2 năm rồi ạ.

– Hôm nào rảnh cứ qua đây ăn cơm với hai bác cho vui, nhà này neo người lắm, mình bác là phụ nữ nên nhiều khi thấy buồn buồn.

– Dạ… hì…

– Ăn nhiều đi cháu, con gái đang tuổi ăn tuổi ngủ mà – bố mình phát ngôn đấy, gớm chưa.

Có vẻ hai ông bà quý em nó lắm các bác ạ, nhìn mặt em ngoan hiền, lại con nhà tử tế. Khéo ăn khéo nói, tự nhiên không phải của mình mà thấy tự hào tợn. Của mình phát nữa chắc ông bà giục cưới luôn cũng không chừng.