Chương 12
Cả nhóm đều thấy, đều biết việc em đang kì vọng đã sụp đổ hoàn toàn. Chúng nó cũng vào theo.
-Thôi, buồn làm đếch gì, đời còn dài, gái còn nhiều. - thằng Sơn động viên.
-Chị Châu lùn bỏ mẹ, để tớ giới thiệu cho bạn mấy em cao hơn - thằng Tuấn góp ý.
-Mày lại giới thiệu mấy con bồ của mày cho nó chứ gì? Có đứa nào ra hồn đâu. - thằng Trung cạnh khoé.
-Đệch, bố đang thất tình đấy - em gắt.
-Thế lại phải khao đi chứ - thằng Quang lên tiếng.
-Ccmnr, ra tiết sau anh em xuống căng tin - thằng Tân chốt.
Cả lũ vỗ tay, đệch, thất tình mà cũng bắt khao à. Dù gì thì có lũ này ở cạnh cũng đỡ buồn hơn là ngồi góc lớp tự kỉ. Ra chơi cả nhóm kéo xuống căng tin, lần này đi hẳn cầu thang bên khối 12 luôn. Đếch thèm liếc sang bên lớp chị luôn, đã phũ thì đây cũng sẵn sàng phũ lại. Đi được xuống tầng 2 thấy nhóm thằng Việt đi lên, cũng bơ cmnl, lại lên với chị chứ còn làm cái quái gì nữa đâu. Tối hôm đó quyết định nhắn tin với chị, dư định sẽ là những tin nhắn cuối cùng.
-Chị dạo này học hành sao rồi?
-Vẫn ổn, sao dạo này ko thấy nhắn tin với chị mấy thế? Có em nào rồi à?
-Chẳng phải chị nói chị bận học sao, với cả chị đang có người luôn quan tâm, trò chuyện mỗi giờ ra chơi đó sao.
-Ơ, đâu có đâu.
-Với chị, em là gì?
-Ơ sao em lại hỏi thế?
-Thôi, không trả lời cũng được. Em sẽ không để chị phải đắn đo lựa chọn nữa. Không phải để chị khó xử nữa.
-Hôm nay em nói chuyện lạ thế?
-Chị thừa biết em đang nói gì mà, em không muốn để chị phải khó xử nữa. Em sẽ buông, em sẽ để chị luôn vui vẻ, bây giờ ỉn của em không còn là của em nữa rồi. Luôn vui vẻ nhé.
-Ơ, sao lại thế, vẫn luôn là ỉn của em mà.
Em đếch thèm nhắn tin lại luôn. Tháng 12, người ta có gấu để ôm ấp, nọ kia thì mình cũng có con bạn thân cho khoác tay, nắm tay suốt mùa đông. Ít nhất cũng làm cơ số anh em FA trong trường phải GATO vì trông con bé cũng xinh.
Lại nhắc tới chị Châu, sau vụ em nhắn tin cho chị thì vẫn thấy Việt lên tầng 3 nhưng chắc do hai người giận dỗi gì đó mà chị ít khi chịu ra gặp Việt, có ra thì cũng chỉ vài ba câu rồi lại vào lớp. Các thím thắc mắc tại sao em đã bơ mà vẫn biết à? Em đã cài thằng Trung, thằng Thắng theo thằng Hải vào chơi với mấy thằng lớp Việt, và mọi tình hình của Việt với chị Châu đều được tình báo Trung truyền đạt lại. Ly và Ngọc vẫn vậy, vẫn thỉnh thoảng Ngọc vào cmt stt trên FB của em, Ly thì chắc có xích mích với người yêu nên OLA khá nhiều và cũng tâm hự í tâm sự với em nhiều hơn.
Thi xong học kì 1 cũng là lúc được nghỉ Tết, và hàng tá chuyện xảy ra khiến em khó mà có thể quên...
Nghỉ Tết bọn em lại tổ chức liên hoan đập phá tại cái nhà "bạn thân mùa đông" mà em đã đề cập ở trên. Thực chất đấy là cái quán mà bác nó dùng để bán bia vào mùa hè, Tết nên đóng cửa, bọn em dọn đồ ăn qua đấy cho riêng tư, ăn uống cho thoải mái. Và đấy cũng là cái ngu của các thanh niên mới lớn. Tất nhiên, lúc các thanh niên mới lớn liên hoan cũng là lúc bắt đầu tập tành uống rượu. Hôm í là hôm cả lũ uống nhiều rượu nhất trong khoảng thời gian mài đũng quần trên ghế nhà trường, mua 3 lit rượu và vác thêm 2 chai vodka của bố con bạn ra uống. Uống hết lại sai thằng bạn về nhà nó gần đấy mang rượu bố nó ra chiến tiếp. Đếch biết nó ngà ngà hay thế ếu nào lấy chai rượu bố nó ngâm lâu năm sang, uống được nửa bình thì cả lũ chả đứa đếch nào tỉnh.
Em thì vừa uống vừa được con bạn gắp đồ ăn nên đầu em biêng biêng, vẫn đủ tỉnh không đến mức liverphun như mấy thằng kia. Được thể sẵn cái phản và mấy cái chiếu gần đấy mấy cu cậu nằm vật tại đấy luôn. Em lết được về nhà con kia lên giường nằm một lúc đang thiu thiu thì nhận ra có cái gì đó áp vào lưng, quay lại thì mèn đét ơi - em Loan, người yêu cũ đang nằm cạnh. Đệch, sao mấy đứa tỉnh lại để nó nằm đây chứ? Đầu đau đếch chịu được nên cũng kệ cmnl. Lúc sau thấy em Loan bắt đầu phủ chăn lên người em, thực ra là cảm nhận thôi chứ mắt em nhắm tịt. Và em nó ôm em nằm một lúc lại thấy cái gì mềm mềm chạm vào môi em, và sau đó thì em cũng đáp trả lại (tại có tí men nên máu lắm ) Đang mân mê thì em Loan định tháo thắt lưng của em ra. Giật mình, tay em í lạnh vãi, đúng lúc tin nhắn đến, tỉnh cmnl. Bật dậy luôn. Tin nhắn của chị Châu.
-Này, em đang đâu đấy, sao nãy gọi chị mà không nói gì, chỉ nghe thấy ầm ầm?
-Chắc nãy ngồi lên điện thoại, chị không cần quan tâm.
Ôi đệch, chị Châu đã cứu em. Cứ tiếp tục thêm vài phút nữa chưa chắc giờ này em đang ngồi type cho các bác, khéo lại đang phải thay trông con hay bóc lịch cmnr.
Vùng dậy nhòm sang giường bên kia cũng có động, lại co thanh niên manh động rồi, vỗ vỗ luôn vào đấy, chắc thằng đấy cũng giật mình ngôi bật dậy y chang em vừa rồi. Đệch, thằng Sỹ phũ gái. Thề là đầu đau như búa bổ, nhờ một thằng không uống rượu dìu sang bên chỗ liên hoan, phần vì muốn xem các chiến hữu khi say thế nào, phần muốn tránh mặt em Loan.
Sang đến nơi cảnh tượng vô cùng kinh hoàng hiện ngay trước mặt em. 7 thằng nằm trên cái tấm phản ôm nhau co quắp, thằng Hải môt mình một cái đệm bé xung quanh nó là hàng loạt bãi gì các thím tự hiểu. Bọn con gái thì đang dọn dẹp hết công suất, nhìn tội vãi. Lúc này vài đứa tỉnh bắt đầu ra ngồi nói nhảm ở ngoài cổng, có thằng vừa nói vừa cho chó ăn chè =))
Và đó cũng chính là buổi liên hoan cuối cùng của bọn em tại nhà con bé này.
Và ngày hôm sau em lại khai quật ra một kinh nghiệm để đời: Đừng bao giờ để con gái say, nó còn kinh khủng hơn cả khi họ tức giận. Ít nhất là nó đúng với Ly....
"Nếu em rồi sẽ ở lại, anh sẽ biết yêu em hơn ngày xưa. Nếu những màu sắc nhạt dần, anh sẽ vẽ em bằng màu nỗi nhớ..."