Chương 11
Trong lúc chờ đợi Siêu Cup Châu Âu
Hình như những thông báo của thằng Trung là hoàn toàn có thật, dạo gần đây thấy mấy thằng A9 lên tầng 3 khá nhiều, tất nhiên có cả Việt. Có bao giờ tụi nó lên đây đâu cơ chứ.
Dạo gần đây em cũng cứ nghĩ chị Châu bận học thật, em cũng chỉ biết nhắn tin hỏi thăm chị + với cả việc thỉnh thoảng mua cho chị chai Pepsi hay bim bim gì đó thôi. Nhưng rõ ràng có gì đó không bình thường ở chị, bắt đầu có dấu hiệu của việc do dự. Các thím nên để ý tới thái độ của ngừoi mà thím yêu mỗi lần gặp nhau nhé, đừng vì quá yêu mà cứ thấy người đó ở cạnh mà phởn quá chẳng dò xét gì là hơi thốn đấy. Tất nhiên bây giờ ngẫm lại mới thấy đúng thôi chứ ngày xưa em cũng ngu bome. Nhưng thực sự những hành động của chị Châu chưa bao giờ làm em hiểu, thực sự...
Việc cạnh tranh với Việt chưa bao giờ là dễ dàng như mấy thằng đực kia bảo. Sơ qua về Việt - sinh cuối năm 94 - cao khoảng 1m7 - hơi gầy, da ngăm đen, mặt mũi thì ổn, em nghĩ nó đẹp trai hơn em - và đặc biệt Việt nằm trong nhóm học sinh tới trường bằng xe bus như em và học bên ban xã hội. So với thằng viết Văn được điểm 7 chả khác mẹ gì một vụ nổ như em thì rõ Việt lại ở cấp độ cao hơn em vài bậc, tài ăn nói cũng như lời lẽ tán tỉnh Việt lại càng tài giỏi hơn. Và đúng như thế thật, Việt dễ dàng lấy lòng được chị Châu nhờ tài ăn nói + với sự giúp sức của mấy thằng bạn nó. Mấy thằng bạn nó cũng đi cùng đường với chị như thằng Tân nhưng việc dò hỏi sở thích các kiểu bọn nó cũng làm được, còn thằng Tân chả biết gì. Moá, đến bạn nó còn giỏi lấy lòng gái hơn bạn mình.
Những ngày sau đó quả thật là khó chịu với em, ngày nào Việt cũng lên hành lang cầu thang tầng 3 đứng, ở tất cả các giờ ra chơi. Đệch, chả biết duyên dáng thế nào chị với Việt đứng nói chuyện cứ hướng thẳng về phía lan can lớp em như thể cố tình phô ra vậy. Có những lúc em thấy chị nhìn em hoặc em tưởng là vậy, vì cứ mỗi khi em nhìn sang lại thấy chị đổi hướng nhìn. Thực sự, cáu vãi cả cáu. Em vẫn phải tự chấn an bản thân rằng: "Yêu là phải tin", "Cái gì của mình sẽ mãi là của mình". Nhưng đó là 2 câu ngu nhất mà em từng quan niệm, thật, ít nhất là trong chuyện tình cảm. Vậy nên e khuyên các thím VOZ rằng, một khi đã yêu thì nên biết buông và nắm đúng thời điểm. Khi mọi chuyện bắt đầu có trục trặc, câu nói "yêu là phải tin tưởng người mình yêu" các thím nên áp dụng ngay, nhưng là phải nói, phải nói với chính Gấu của các thím câu đó. Và khi các thím nói câu í, thứ các thím nhận được sẽ là một tình yêu không lừa dối hoặc đầu đội sừng, chân đạp vỏ.
Còn ở trường hợp của em khi ấy, em đã ngu khi để người con gái mình yêu bên cạnh một người có tài trong việc "rót lời đường mật". Đã ngu khi cứ tin tưởng cái mớ lí thuyết "cái gì của mình sẽ mãi là của mình" mà không biết rằng "phụ nữ yêu bằng tai" và đặc biệt một điều nữa không cạnh tranh, không cố giữ lại thì của mình cũng biến thành của người khác mà thôi. Em cũng cố hỏi dò Việt khi em và nó chạm mặt nhau trên xe bus.
-Ái chà, dạo này tán gái trẻn tầng 3 à? - em hỏi dò.
-Tán gì đâu. - Việt trả lời.
-Thôi, đừng chém. Mẹ cái thằng, suốt ngày lên tầng 3 chờ gái lại còn. Có người yêu mà ko khao là đéo được rồi.
-Đã yêu đâu. - nó chối.
-Chưa yêu mà dính nhau như với đ... thế à? - nói câu í ra cũng đau và cay cú vđ.
-Chưa thật mà, con í nó cứ bảo là chưa muốn yêu.
-Ờ, có là phải khao anh em đấy. - thật sự là cũng mừng vãi cả mừng.
Nhưng trong em vẫn cứ tồn tại suy nghĩ tại sao chị vẫn cứ là nói chuyện khá thân với Việt dù đã từ chối Việt. Hay chị cố tình làm như vậy, từ chối nhưng vẫn nói chuyện tươi cười như thể vẫn gieo cho người ta cái suy nghĩ cơ hội vẫn còn? Người ta ở đây là chính em và Việt chứ còn ai nữa, hay chị đang phân vân giữa cả hai, hay còn một người nào khác nữa? Người nào khác nữa đã bị loại ra vì theo nguồn tin điều tra của em, tại thời điểm đó chị Châu chỉ có 2 vệ tinh là em và Việt mà thôi.
Cuối cùng em cũng đưa ra quyết định, tạo ra một tình huống để chị lựa chọn, em hoặc Việt. Hôm đó chị có tiết thể dục dưới sân trường. Em nhắn cho chị: "Lát thể dục xong lên gặp em nhé Ỉn!".
Em biết chắc chắn một điều khi ra chơi Việt sẽ tới ngồi với chị, đơn giản Việt học tầng 1 và chị học dưới sân trường. Kế hoạch của em là vậy. Cuối cùng thì cũng ra chơi.
Chạy ra lan can bằng tốc độ bàn thờ Sững sờ. Chị vẫn ngồi ở gốc cây hơi chếch về phía lan can lớp em nhưng ở vị trí đấy, em và chị hoàn-toàn-dễ-dàng nhìn thấy nhau. Chị cũng đã nhìn thấy em, chắc chắn là như vậy, nhưng chị vẫn cứ ngồi đấy, bạn chị đứng lên nói gì đó với chị rồi đi luôn. Và em đã biết lí do vì sao bạn chị rời đi chỉ sau vài ba giây. Việt bước đến, ngồi cạnh chị. Thực sự điều không bao giờ mong đợi đã xảy ra, vậy mà trước đó gần một tiếng thằng K này đây sẽ tưởng nó là người được chọn cơ đấy. Đau thật, cay cú thật, mặn đắng. Mùa đông này tay phải lại nắm tay trái rồi...
Liệu đêm nay VTV3 có chiếu 18+?