Chương 5
[Cà phê trước tết dương lịch. Kế hoạch là hôn và tỏ tình, nhưng...] Từ đấy, cứ mỗi tối là em với ả lại nhắn tin fb. Vì cả 2 đứa đều bận nên thời gian nhắn chỉ rơi vào khoảng 10-12h tối. Đôi khi cũng cầm điện thoại nhắn vài tin chơi chơi trong lúc đang làm việc. Nhưng thường thì phải có chuyện gì đó đặc biệt. Giả như hôm đó ả ra ngoài thấy con chuồn chuồn đậu trên cái lá, hoặc em vô tình đọc trúng quyển sách có ghi tên ả... Kiểu kiểu thế.
Cuộc hẹn thứ 2 tìm đến chỉ sau vài ngày. Dạo đó là cuối năm, nên kiếm một cái cớ đi chơi cũng chẳng khó khăn gì. Đơn giản chỉ cần thế này:
- Ngày mốt là tết dương lịch rồi nhỉ?
- Anh có về nhà hông?
- Ừ có! Vậy hẹn sang năm gặp lại em sau heng.
- Nghe cứ như là lâu lắm vậy =)) Mà nhà anh có mạng hông?
- Không nhé! Con nhà nghèo tiền đâu lắp mạng.
- Bán laptop lắp mạng đi rồi còn chat với em
- Xa có mấy ngày mà nhớ dữ vậy? Thôi qua năm anh lên cho ôm hun mấy cái gọi là đền bù. Được chưa?
- Ai cho hun mà hun!
- Mà nói chớ mấy ngày không nói dóc với em kể cũng buồn. Tối mai rảnh đi ăn kẹo bông với anh đi!
- Ý! Cái đó lâu rồi em hông ăn. Được đó!
Đến một mức nào đó thì chả cần phải chọc ghẹo cho ả cười làm gì nhiều nữa. Vì tâm lý con gái về cơ bản là giống nhau. Khi họ đã thích ai đó, chỉ cần nói chuyện bình thường thôi đã thấy vui rồi. Mà tới lúc đó, các thím cũng chẳng cần đầu tư não làm gì cho mệt. Thêm vào đó, nhiều thứ cảm xúc thật của mình cũng có thể dễ dàng bày tỏ. Kiểu như kể cho ả nghe về mối tình đầu thời ngốc xít của mình, nói chuyện bựa của lũ bạn thân, chuyện trên đường, trong cơ quan, hầm bà lằng đủ thứ. Miễn sao bạn thích
Vậy nên thú thực, đây là giai đoạn mà em thích nhất trong lúc tán gái.
Em vẫn còn nhớ như in. Hôm ấy, bảy giờ tối, em vận cái áo sơ mi xám đen mình thích nhất, đứng trước ngõ nhìn ả bước ra. Trời hôm đó trong vắt không một gợn mây, trong đến độ mà mãi sau này, mỗi lần chở nhau đi chơi, ả lại nhìn lên bầu trời rồi nhắc lại.
Hôm ấy ả không mặc váy. Chỉ áo thun với quần jean bình thường. Cười tươi rói.
- Mình đi thôi.
- ...
- Anh sao vậy?
- Lần đầu thấy em mặc vầy.
- Xấu hở? Vậy để em vô thay.
- Không cần! Người xinh sẵn mặc gì chả đẹp.
- Cảm ơn! Hehe
- Mà đẹp nhất vẫn là không mặc gì cả.
- *đánh vào vai* Đi thôi! Giỡn không!
Trên đường, hai đứa vô tình nhìn thấy một cặp đôi phải xuống xe dắt bộ. Hồi ấy voz vẫn còn chưa rộ lên phong trào "Xe hết xăng, cô gái đi cách bạn bao xa", nhưng ả và em đều chú ý.
- Đi cách xa cả chục mét. Chắc không quen đi bộ!
- Nó sợ quê thì có!
- Sao em biết?
- Con gái với nhau. Em biết thừa.
- Cặp này làm anh nhớ tới mối tình đầu của anh. (em hạ giọng, bắt đầu bật tone sang chế độ kể chuyện)
Ả tựa sát người lại vào em để nghe. Tất nhiên hai cánh tay ép trước ngực cho khỏi... lủng lưng em
- Kể em nghe i.
- À! Cũng chẳng có gì ghê gớm. Hồi đó anh đi xe đạp chở ả đi chơi. Rồi xe lủng bánh...
(chuyện này em xin phép không kể. Vì không liên quan lắm, chủ yếu là câu thêm chút thân thiết với ả thôi! Dù gì em cũng chẳng muốn kể lắm về mối tình đầu)
Tà tà một hồi là đến quán cà phê cung hoàng đạo gì đấy ở đường Nguyễn Thái Sơn. Bác nào ở Gò Vấp chắc biết quán này. Hồi ấy quán còn đẹp. Giờ chả biết thế nào. Còn lý do chính để em tới quán này đơn giản là vì... nó có màu tím
- Anh hay đi cf lắm sao mà biết nhiều quán đẹp dữ.
- Search google thấy mụ nội luôn đó tiểu thư!
- Mà P nè! Mai mốt mỗi lần đi chơi mình tới 1 quán khác nhau đi.
- Không ngờ em lại có khao khát bào mòn sức lực và tinh thần của anh theo cách độc ác đến vậy!
- ...
Rồi câu chuyện cứ chuyển dần sang hướng dịu dàng đi. Định bụng đến 9h sẽ đưa ả vòng về quận 1 rồi hôn, hoặc tỏ tình gì đó.
Nhưng chẳng có thứ gì hoàn toàn nằm trong tính toán cả. Tối hôm đó, một cuộc điện thoại làm thay đổi rất nhiều thứ....
Nhớ chuyển tiền