Chương 12
[Muốn chết? 4 củ bay trong 1 buổi chiều và một ngày điên rồ] Sự kiện thứ 3 là một chuyện mà giờ nghĩ lại em còn thấy sợ.
Sau hồi chém gió mà em có nêu ở phần trước, em với ả vẫn yêu nhau như ngày đầu gặp gỡ suốt 1 năm. Tết năm 2015 lại ra Hà Nội "làm vài chén" với ông già ả. Tưởng như chuyện cưới xin đã nằm trong tầm tay rồi.
Đến hồi tháng ba hay tháng tư gì đó năm ngoái. Lúc này thì ả bị bà chị họ kéo ả sang bên chung cư tít bên Thủ Đức (xin giấu tên) ở.
Em thì đi công tác ở Quy Nhơn. Hồi ấy có gấu mà bắt đi công tác nhiều kinh! Chả bù với bây giờ, gấu đã không có, lại còn không đi công tác, chán VKL!
Lúc ấy đang ngồi họp với mấy người ở địa phương thì ả gọi. Tối hôm trước em có nói với ả là hôm nay em có cái họp quan trọng, nên đừng nhắn tin. Vì bận lắm nên em để im lặng, không biết mà trả lời. Ả gọi liền ba bốn cuộc không được, mới gửi lại 1 tin nhắn:
- Gió à! Em muốn chết!
Em mở điện thoại ra thấy thì hoảng, vội vàng gọi lại, nhưng "thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được".
Em hoảng quá xin phép chạy ra ngoài rồi gọi cho nhỏ bạn ả, bảo nó chạy sang xem có việc gì không (em đếch có số bà chị ả mới ngu chớ ). Hôm đó tâm trạng như lửa đốt, mấy ông kia nói gì cũng không rõ.
Được tầm nửa tiếng sau, con bạn ả gọi lại. Nó bảo không tìm thấy ả.
Lúc này thì em cuống lên, quyết định kệ mẹ nó công tác công tiếc, cáo bệnh, rồi phóng thẳng ra sân bay Quy Nhơn, đón chuyến gần nhất là 11h50. Về đến Sài Gòn tầm 2h chiều, rồi chẳng kịp nghỉ ngơi phóng taxi thẳng về nhà trọ rồi vác xe đi tìm ả.
Tìm lòng vòng 1 hồi em mới bắt đầu bình tĩnh lại, nghĩ rằng: Nếu như ả đã cố ý gọi cho mình tới mấy cuộc trước khi tắt máy thì nhất định là có ý định muốn cho mình tìm ra. Mà từ khi quen nhau tới thời điểm đó, 2 đứa đi chắc không dưới mấy trăm chỗ, nên khả thi nhất vẫn là tới thẳng nhà trọ của ả trước rồi từ từ tính sau. Em là người rất thực tế, chẳng bao giờ nghĩ tới ba cái chuyện bắt cóc tống tiền như trong phim. Ở Sài Gòn lâu rồi, chưa bao giờ nghe chuyện ban ngày ban mặt bắt cóc gái nhà lành cả!
Việc đầu tiên khi tới phòng ả là bay thẳng vô hỏi thằng bảo vệ xem sáng giờ ả có đi ra ngoài không. Cái thằng này em cũng từng làm quen hồi ả mới chuyển sang. Có mấy lần họ hàng ả vào chơi, thằng này còn lén lén kể với em nghe, bảo em đề phòng kẻo mất gấu nữa mà Cơ mà thằng này trả lời kiểu ngáo đá, không xác định được đúng sai, cái gì mà có ra ngoài rồi về rồi tùm lum. Nói chung chả có tí ý nghĩa nên em tự lên kiếm cho chắc.
Phòng ả, bên trong là cửa gỗ, bên ngoài có rào cổng sắt kéo lại (thím nào ở chung cư thì biết kiểu cửa này). Nhìn từ bên ngoài thì thấy rành rành rằng cổng sắt bị khóa từ bên ngoài, giống như kiểu người trong phòng đã đi ra ngoài hết rồi vậy. Nhưng cửa gỗ bên trong thì không thấy ổ khóa. Bình thường thì mấy cái cửa này đều có khóa vặn gắn sẵn rồi, nhưng chị em ả luôn cẩn thận, bóp thêm cái khóa nữa ra ngoài. Hôm nay tự nhiên không thấy khóa.
Em lại gọi cho ả. Lần này chuông có đổ, nhưng không ai trả lời.
Em gọi lần thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư gì đấy ả mới bắt máy.
- Em đang ở đâu?
- Em không sao!
- Anh hỏi em đang ở đâu! Anh đang đứng trước cửa phòng em nè!
- Anh đang ở Quy Nhơn mà!
- Anh vừa đáp máy bay về! Ra mở cửa cho anh!
- Em... không có trong phòng.
- Mỗi lần nói dối em toàn ngập ngừng vậy đó nhỏ! Em tính lừa ai?
- Anh về đi. Em không sao.
- Giọng như đang khóc thế kia mà nói không sao.
- Em không sao thiệt! Anh về đi.
Em cúp máy. Rồi ngồi xuống cái rầm trước cửa.
Vài phút sau, ả nhắn tin:
- Anh về chưa.
- Anh đang ngồi trước cửa.
- Em không ra đâu. Anh về đi.
- ...
Cứ ngồi nhìn cửa như vậy từ 5h chiều đến tầm 7h tối. Bụng đói cồn cào. Em vẫn không nói thêm tiếng nào nữa. Cuối cùng, ả chịu không nổi phải ra mở cửa.
- Anh vô nhà đi.
Em chẳng nói gì, nhìn ả hằm hằm.
- Anh vô nhà đi! Ngồi ngoài này kỳ lắm.
- Em ngồi xuống đây (hành lang sạch mà )
Ả líu ríu gật đầu rồi ngồi xuống. Rồi lại im lặng nhìn nhau thêm rất lâu nữa. Em không xem đồng hồ, chỉ biết đó là khoảng thời gian dài im lặng và đáng sợ nhất cuộc tình mình.
Rất lâu sau đó, em mới phá tan bầu không khí im lặng mà hỏi:
- Chị em đâu?
- Chị em đi với bạn, tuần sau mới về.
- Em không sao là được rồi! Vậy giờ anh đi Quy Nhơn tiếp.
Nói rồi em đứng dậy đi thẳng. Hình như ả có hỏi gì đó. Mà em giận quá không nghe thấy.
5 phút sau, đứng dưới nhà, em lại gằn giọng gọi ả:
- Có muốn đi một vòng với anh không?
- Có được không?
- Không cần mang nón, nón của em dưới này rồi!
Rồi em đưa ả đi lòng vòng quanh thành phố với khuôn mặt lạnh tanh. Ghé lại ăn vài món cho đỡ đói cũng chẳng nói một lời. Nghĩ lại thì hôm ấy ả như con cún con vừa bị la, cúp đuôi lẽo đẽo theo em, vừa thương, vừa giận, mà cũng vừa buồn cười
Có thể nói cuộc hẹn hôm đó là cuộc hẹn ám ảnh nhất đời em. Em đưa ả đi từ lúc 8-9h gì đó, đến tận 2h sáng mà chẳng nói với ả lấy một lời, còn khuôn mặt thì lạnh tanh.
Tới lúc ngó đồng hồ thấy 2h sáng, em mới nói câu đầu tiên:
- Khuya rồi! Kiếm nhà nghỉ nào nghỉ tạm.
Lúc đó cũng nghe loáng thoáng thấy tiếng ừ hử gì đó. Nhưng em không quan tâm lắm. Chạy thẳng vào nhà nghỉ lần đầu tiên trong cuộc tình 2 đứa , tất nhiên, với thứ cảm xúc chẳng lãng mạn chút nào.
Tối hôm đó, trong nhà nghỉ, em nằm cảnh ả, nhắm mắt tắt đèn rồi nói như với ai trên trần nhà.
- Rốt cục là sao?
- Anh hết giận em rồi hở?
- Kể nghe đi rồi tính.
- Ba em nói muốn em về Hà Nội lấy anh H.
Nhớ chuyển tiền