Năm đó Hướng Thu Vân ỷ vào sự nghiệp lớn của nhà mình, không ít lần châm chọc cô ta, bây giờ phong thủy luân chuyển rồi, cô ta không thể buông tha cho cô dễ dàng.
Cô ta nhướng mày và đưa tay nắm lấy cánh tay của Giang Minh Thắng, cười nũng nịu:
“Anh Phong, tại sao anh lại nói như vậy, Hướng Thu Vân và chúng ta cũng là bạn cũ, đã lâu không gặp, chúng ta không phải nên ôn lại chuyện cũ sao.”
Giang Minh Thắng không nói câu nào, anh ta chỉ nhìn cô ta một cách nhàn nhạt.
Hướng Thu Vân biết rằng hôm nay cô không thể trốn thoát rồi. Chuyện này chỉ là sớm hay muộn, Hạ Vũ Hào đưa cô đến nơi này chính là muốn có kết quả như vậy. Năm đó những người đắc tội với cô nhiều đến mức có thể xếp hàng từ Nam đến Bắc, tất cả đều cười nhạo cô, cho dù hôm nay không có Tống Như thì sau này cũng có Lý Như, Triệu Như.
Cô chấp nhận số phận.
Cô liếʍ đôi môi khô khốc của mình và nhìn về hướng Chu Hồng, thì thầm nói: “Phiền cô nói với giám đốc, chỉ cần nói rằng có một khách hàng muốn tôi đến đó, đừng để cô ấy nghĩ rằng tôi đang bỏ việc…”
Chu Hồng không phải là một kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhìn thấy Tống Như có ác ý với Hướng Thu Vân. Chỉ là bản thân cô ấy cảm thấy tức giận về chuyện Hướng Thu Vân che giấu rằng bản thân đã ngồi tù, vì vậy cô ấy quay đầu lại giả vờ như không nhìn thấy.
Hướng Thu Vân cũng không quan tâm, cô đi theo sau lưng Tống Như và Giang Minh Thắng, cô im lặng giống như một du hồn.
Sau khi lên thang máy không lâu thì đã đến phòng VIP, Tống Như nhìn thấy Hướng Thu Vân cúi đầu, cô ta mỉm cười và đi đến đưa tay nắm lấy cánh tay của cô, sau đó đẩy cô ngồi xuống ghế.
Đột nhiên một mùi rượu ập tới.
Đèn trong phòng mờ ảo, Hướng Thu Vân không nhìn rõ ai là ai, chỉ nghe thấy một giọng nói say khướt cất lên:
“Cậu Giang, anh đã đến rồi, vậy thì mấy người chúng ta cùng uống đi, anh bị phạt ba ly. Tống Như, cô không được phép ngăn cản...”
Tống Như cong môi, cô ta đi đến chỗ công tắc đèn của phòng và đưa tay bật đèn sáng lên, ngay lập tức cả phòng sáng rõ như ban ngày.
Những người đàn ông và phụ nữ trong phòng đều than phiền, Tống Như không để ý, thay vào đó cô ta đưa tay đẩy Hướng Thu Vân:
“Mọi người nhìn xem đây là ai?”
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Hướng Thu Vân, vừa quan sát vừa suy nghĩ.
Lòng bàn tay của Hướng Thu Vân đổ đầy mồ hôi, nhưng gương mặt của cô lại rất bình tĩnh.
Cho đến khi có người hét lên: “Mẹ kiếp, đây không phải là cô chủ nhà họ Hướng, Hướng Thu Vân sao? Không phải cô ta đã vào tù vì tội gϊếŧ người không thành đấy à? Có phải là cô ta không?”
Vừa dứt lời, cả phòng giống như nổ tung vậy, Tống Như cười một cách hài lòng, cô ta dùng cùi chỏ đυ.ng vào vai Hướng Thu Vân:
“Mau chào mọi người đi, sao vậy, bị ngốc à?”
Nhìn ánh mắt châm chọc đó, Hướng Thu Vân cắn chặt môi.
“Tôi là Hướng Thu Vân.”
Giang Minh Thắng ở bên cạnh liếc nhìn cô, chân mày của anh ta hơi nhíu lại.
Phía xa xa lóe lên ánh đèn hời hợt giữa thành phố náo nhiệt.
Tiểu Lý đứng trong phòng làm việc, cô ấy thận trọng đưa mắt nhìn về phía bàn làm việc:
“Ở bên phía Club, Mộng Hàm hỏi anh có muốn ra mặt hay không?”
Hạ Vũ Hào ngồi trên ghế văn phòng bằng da, anh mặc một bộ vest màu xám được may thủ công, trong lúc này cả người anh càng trở nên xấu xa, anh đang dùng một tay nghịch chiếc bật lửa màu đen tuyền. Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn trên ngón tay trỏ của anh có chút chói mắt, cũng rất chói mắt giống như cả người anh vậy.
Anh hơi nheo mắt lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau anh mới trầm giọng nói:
“Giang Minh Thắng cũng ở đó sao?”
“Vâng.”
Chiếc bật lửa trong tay anh phát ra một tiếng “xẹc”, anh châm lửa và nhếch miệng lên:
“Nếu Giang Minh Thắng đã ở đó, vậy thì để họ chơi đi. Nói với Mộng Hàm đừng xen vào.”
Nghĩ đến dáng vẻ phục tùng của người phụ nữ đó, Hạ Vũ Hào nhắm mắt lại, anh thật sự không tin rằng chỉ có hai năm mà có thể khiến người phụ nữ đó thay đổi thành một người khác.
Điếu thuốc trong tay anh đang dần cháy, đêm vẫn còn dài...
Hướng Thu Vân không nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu ly, dạ dày của cô giống như bị lửa thiêu đốt, cô cảm thấy bản thân mình chỉ cần uống thêm một ngụm nữa thì có thể chết.
Nhưng cô không thể cầu xin họ tha thứ, bởi vì ở đây không có người nào buông tha cô.