"Hướng Thu Vân có người bạn như cô, là phúc của cô ấy" Giang Hân Yên mỉm cười nói một câu, sau đó cô ta chuyển động xe lăn đến trước mặt Hạ Vũ Hào: "Anh Vũ Hào, em biết Hướng Thu Vân đâm chân em bị thương làm anh canh cánh trong lòng, nhưng em không trách cô ấy, cứ để cô ấy cùng tới bệnh viện, được không?"
Hạ Vũ Hào ngược chiều ánh sáng đứng dậy, không nhìn rõ nét mặt của anh.
"Anh Vũ Hào, anh đồng ý đi, anh luôn ở bên em, cô ấy không dám làm hại em đâu" Trong giọng của Giang Hân Yên có mấy phần làm nũng.
Hướng Thu Vân thầm cười nhạt, Giang Hân Yên đúng là từng giây từng phút lấy việc ly gián cô và Hạ Vũ Hào làm nhiệm vụ của mình, cho dù lúc đầu anh đồng ý cho cô đi, nghe Giang Hân Yên nói xong chắc anh cũng sẽ không đồng ý.
Cô đã chuẩn bị tốt tâm lý bị từ chối, nhưng Hạ Vũ Hào lại nói: "Cô đấy Hân Yên ra đi"
Đắc ý trong mắt Giang Hân Yên mất sạch, cô ta lặng đi một lát, lần này cô ta phải cười gượng thật: "Cô cẩn thận một chút, đừng như lần trước hấp ta hấp tấp, suýt nữa làm tôi ngã, hại anh tôi hiểu lầm cô."
Cô ta nói không bé, tuy nói là nói cho Hướng Thu Vân nghe, nhưng chẳng thà nói cho Hạ Vũ Hào và Giang Minh Thắng nghe.
Nhưng Hạ Vũ Hào chỉ để lại một bóng lưng thon dài cho cô ta, không theo mong muốn của cô ta.
"Nếu cô biết điều thì đừng có tâm tư gì không nên có với Hân Yên" Giang Minh Thắng đi bên cạnh Hướng Thu Vân, cúi người cảnh cáo.
Chu Hồng muốn nói giúp Hướng Thu Vân gì đó, nhưng cô ấy nhìn gương mặt vô cảm của Giang Minh Thắng, lại nhìn Giang Hân Yên điềm đạm đáng thương, cuối cùng cô ấy không nói gì cả, chỉ hơi bất an.
Hướng Thu Vân nhếch môi: "Tôi thật sự muốn làm cho tội danh của tôi thật hơn đấy."
Bọn họ nói cô mưu sát không thành, cô liền đi gϊếŧ một lần Giang Hân Yên, bọn họ nói cô lòng dạ rắn rết, cô liền tính kế giày vò Giang Hân Yên mấy lần, như vậy thì ít nhất lúc bị mắng, cô không cần cảm thấy oan uổng và bực bội như vậy."
"Cô lại muốn làm cái gì?" Giang Minh Thắng đè thấp giọng, từng chữ đều bật ra từ trong cổ họng.
"Anh Giang yên tâm" Hướng Thu Vân lùi về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với anh ta: "Có anh Hạ và anh ở đây, anh nghĩ tôi dám làm gì cô Giang sao?"
"Cô biết là tốt" Thấy cô cách mình xa như vậy, trong lòng Giang Minh Thắng không có mùi vị gì. Nhưng sau đó anh ta lại nhíu mày, đè lại cảm xúc khác thường trong lòng mình.
Anh ta không thể yêu một người phụ nữ rắp tâm mưu sát em gái anh ta.
Đáy mắt Hướng Thu Vân xoẹt qua một tia trào phúng: "Nếu anh thật sự không yên tâm, vậy anh cứ đi theo em gái anh hai bốn giờ, tránh để tôi có cơ hội làm hại cô ta."
Giang Minh Thắng lạnh lùng liếc cô một cái, đi bên cạnh Giang Hân Yên, cúi người dịu dàng nói gì đó, sau đó bước nhanh rời đi.
"Hướng Thu Vân, tôi.." Chu Hồng len lén nhìn Giang Hân Yên, đỏ mặt nói.
Hướng Thu Vân trực tiếp ngắt lời cô ấy: "Nếu cô có việc thì đi trước đi, tôi đưa cô Giang đi làm điều trị phục hồi chức năng."
Chu Hồng không muốn vì cô mà đắc tội mấy người Giang Hân Yên, cô có thể hiểu, dù sao thì ngay cả người thân cô còn vì chuyện này mà cắt đứt quan hệ với cô cơ mà.
"Xin lỗi nhé!" Chu Hồng cười gượng, khoát tay: "Cô muốn đẩy xe lăng, cầm mấy đồ này không tiện, tôi cầm về giúp cô".
"Cảm ơn" Hướng Thu Vân đưa hết túi hàng đã mua cho cô ấy.
Một bên, Giang Hân Yên nhẹ nhàng thở dài, cảm thán nói: "Quan hệ của các cô thật tốt, cô đừng để cô ấy dẫm lên vết xe đổ của tôi"
Chu Hồng cầm lấy túi đồ đã mua, nhìn cô ta với ánh mắt hoang mang"
"Cũng không có gì, trước đây tôi và Hướng Thu Vân cũng là bạn thân, kết quả sau này... không nói những chuyện mất hứng này nữa" Giang Hân Yên nhìn chân của mình, cười chua xót.
Chu Hồng ngượng ngùng cười cười, cô ấy nhìn Hướng Thu Vân
bên cạnh, lại nhìn Giang Hân Yên, vẻ mặt xấu hổ và cả cảm xúc khó diễn tả bằng lời nữa.
"Đừng để anh Hạ đợi lâu. Chu Hồng, chúng tôi đi trước đây" Sắc mặt Hướng Thu Vân không đổi, chỉ là bàn tay đang đẩy xe lăn đã nắm chặt đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch.
Cô đẩy Giang Hân Yên đến bãi đỗ xe, tìm được Hạ Vũ Hào đang ngồi trong chiếc Bentley. Anh mở cửa xuống xe, không nhìn cô một cái nào. ánh mắt nhìn thẳng Giang Hân Yên.
Hướng Thu Vân cụp mắt, trái tim sớm đã chết lặng.
Trong lòng anh chỉ có Giang Hân Yên, đây là chuyện mà cô đã biết trước.
"Làm phiền anh Vũ Hào rồi" Giang Hân Yên ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn ngập mê thích và ý cười.
Hạ Vũ Hào đi đến trước xe lăn, cúi người, ngón tay thon dài xuyên qua nách và đầu gối cô ta, ôm cô ta vào lòng.
Hướng Thu Vân đứng sau xe lăn, nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng tắm trong hào quang của anh, tuấn tú kinh người, dáng vẻ giống y hệt dáng vẻ năm đó cô gặp anh. Chỉ là đã mất đi vài phần ngây ngô, trong ngực có thêm một người phụ nữ mà anh yêu.
Cô nhìn Giang Hân Yên e thẹn ôm cổ anh, còn anh thì cúi mặt nhìn đối phương, cô chỉ cảm thấy trái tim như bị mũi tên đâm vào, chảy máu đầm đìa.
"Hướng Thu Vân, phía sau hết chỗ rồi, cô ngồi ở ghế lái phụ đi." Giang Hân Yên hạ cửa kính xe xuống, nói: "À, đúng rồi, phiền cô bỏ xe lăn vào trong cốp xe"
Hướng Thu Vân lướt qua cô ta, nhìn về phía Hạ Vũ Hào, một lát sau cô gật đầu, thu lại tầm mắt, bỏ xe lăn vào trong cốp xe.
"Khăn tay tôi đã để ở chỗ ngồi của cô rồi, cô tự lau đi" Tài xế nói.
Hướng Thu Vân ừ một tiếng, mở cửa xe ra, ngón tay khẽ run rút khăn giấy ra trải lên chỗ ngồi, sau đó mới ngồi vào.