🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Cô khó chịu muốn khép hai chân lại để đẩy anh ra, nhưng cho dù đẩy ở phía nào cũng không được, cô chỉ có thể run rẩy cầu xin anh tha thứ:
"Hạ Vũ Hào, đừng như vậy, đừng làm như vậy với tôi..."
Hạ Vũ Hào rút tay ra đặt ở trước mặt cô, giễu cợt nói: "Tôi còn chưa làm gì cả mà cô cứ thế này, Hướng Thu Vân, cô thật là da^ʍ."
"Da^ʍ..." Hướng Thu Vân như bị mắc kẹt cái gì đó trong cổ họng, khó khăn lắm mới nói ra được một chữ: "Da^ʍ... Đãng?"
Anh nói cô dâʍ đãиɠ?
A, nếu cô thật sự dâʍ đãиɠ, thì hai năm trong tù đã không phải khổ cực như vậy!
Tay Hạ Vũ Hào lướt qua mặt cô, để lại một dấu vết ướŧ áŧ: "Chẳng lẽ lại không phải à?"
Anh nhìn những đóa hoa mai đang nở rộ trên xương quai xanh trắng nõn của cô, ánh mắt tối sầm lại, anh cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cô.
"Ôi trời." Lúc này, thang máy vang lên một tiếng, đột nhiên có người đi tới rồi hét vào trong thang máy:
"Mọi người mau ra đây, có người đang làm ở hành lang, thật kí©h thí©ɧ làm sao!"
"Tôi xem một chút, tôi xem một chút, còn mặc đồng phục làm việc của nhân viên vệ sinh. Là nhân viên vệ sinh thật hay là mang đồng phục cám dỗ để hóa trang chơi trò chơi tình ái đây..." Người nói đột nhiên ngừng lại khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông.
Hạ... Hạ Vũ Hào? !
Những người trong thang máy nghe thấy vậy thì ồn ào đi ra, ai ai cũng hào hứng muốn xem bức tranh tìиɧ ɖu͙© sống động ở hành lang. Nhưng đến lúc nhận ra nam chính thì mọi người đều tái hết cả mặt vì sợ hãi, lập tức biến thành người câm, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, cực kỳ khó xử.
Hạ Vũ Hào ném áo vest lên người Hướng Thu Vân rồi đứng ở trước mặt cô, gương mặt lạnh lẽo:
"Sao không đi, chờ tôi dẫn đi à?"
"Không... Không làm phiền nữa, tôi… Bây giờ chúng tôi đi… đi liền đây!" Người đàn ông đứng ở chính giữa cúi đầu nói lắp ba trả lời, cho dù có tò mò nữ chính kia là ai thì cũng không ai dám nhìn nữa, vội vàng kéo nhau đi vào thang máy.
Tống Như đứng ở trong đám người, nhìn thế nào cũng có cảm giác người kia là Hướng Thu Vân, không để cho cô ta nhìn kỹ thì đã bị một chàng trai lôi đi cùng: “Cô có muốn chết thì cũng đừng lôi chúng tôi theo!”
Vừa rồi hành lang còn rất chật chội thì đã bây giờ trống vắng trong chớp mắt
"Quần áo của ngài Hạ đây, tôi dùng không nổi." Hướng Thu Vân run rẩy dùng tay phải che quần áo đã bị xé tan tành lại, đưa áo vest lại cho Hạ Vũ Hào, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hạ Vũ Hào nhìn áo vest bị nhòe vì nước mắt thì thấy buồn bực, anh dừng một chút mới nhận lấy áo vest, cười như không cười:
"Cô mặc như thế này ra ngoài là muốn câu dẫn ai? Hay là muốn dùng chiêu lạc mềm buộc chặt để khiến tôi thương hại cô?”
Câu dẫn? Nước mắt chảy vào miệng Hướng Thu Vân, chua xót vô cùng.
Cô muốn mặc như thế này sao?
Không phải anh là người xé quần áo của cô sao?
"Nhưng mà có câu dẫn ai cũng vô ích thôi vì bọn họ không giúp gì được cho cô đâu." Hạ Vũ Hào quét qua đôi mắt ướt đẫm nước mắt của cô, trong lòng lại cảm thấy bực bội khó hiểu, anh at nhíu mày, quay mặt đi chỗ khác:
"Người có thể cho phép cô rời khỏi nơi này chỉ có một mình tôi.”
Hướng Thu Vân siết chặt tay, tự cười nhạo mình: "Ngài Hạ đây đang ám chỉ rằng tôi câu dẫn ngài?"
Cô liếʍ đôi môi khô khốc, l*иg ngực như bị một tảng đá lớn đè nặng: "Hai năm trước ngài coi thường tôi, bây giờ lại càng coi thường hơn. Ngài muốn nói cho tôi biết là tôi phải ở lại đây cả đời để chuộc tội sao?”
"Tự biết thân biết phận thì tốt quá." Hạ Vũ Hào giễu cợt nói.
Đoán được rằng anh sẽ nói như vậy, nhưng trái tim Hướng Thu Vân vẫn vô cùng đau đớn như có hàng ngàn chiếc rễ đâm vào cũng một lúc.
Cô biết mình nên tuyệt vọng từ lâu, nhưng tận đáy lòng vẫn nuôi một tia hy vọng: "Nếu như tôi nói là không phải tôi đυ.ng trúng Giang Hân Yên, mà là do cô ấy cố ý chạy đến trước xe của tôi thì anh có tin tôi… không?”
Âm cuối run rẩy.
Cô đã từng nói qua những lời này rất nhiều lần, nhưng không có một ai tun cô, ngay cả anh cũng không.
Bởi vì bằng chứng chắc như núi, hơn nữa bọn họ đều nói cô sẽ làm chuyện như vậy.
Nhưng cô vẫn muốn nói với anh một lần nữa, anh là người thông minh như vậy, chắc là sẽ nhìn thấu được trò bịp vặt vãnh của Giang Hân Yên!
"Hai năm ở trong tù, cô không có một chút tiến bộ nào nhỉ." Hạ Vũ Hào khẽ cười vuốt ve vết sẹo rõ ràng trên gương mặt cô:
"Những vết sẹo này, chẳng để lại gì."
Hướng Thu Vân lui về phía sau mấy bước, tránh sự đυ.ng chạm của anh, không hiểu sao nước mắt lại chảy dài.
Cô cúi đầu, lau nước mắt thật nhanh.
"Đừng giả bộ đáng thương trước mặt tôi, vô dụng." Sắc mặt Hạ Vũ Hào nhàn nhạt.
"Ngài còn chuyện gì không?" Hướng Thu Vân giống như đang bị người khác bóp cổ, hô hấp khó khăn, trong lòng ngột ngạt khó chịu: "Nếu như không có thì tôi đi làm việc trước."
Hạ Vũ Hào chưa kịp mở miệng nói gì, cô đã che quần áo bị xé tan, cầm dụng cụ làm vệ sinh, chạy về phía cuối hành lang phòng làm việc.
Đầu gối đau kinh khủng, hơn nữa chân trái dường như đã từng bị Hạ Vũ Hào đá gãy cũng đau ray rức. Nhưng cô không dừng lại, một mạch chạy vào phòng làm việc.
Lúc đóng cửa lại, Hướng Thu Vân thật sự không chịu nổi nữa, đau đến mức ngồi rạp xuống đất.
Cô vén ống quần lên thì thấy máu bầm trên đầu gối vẫn không tiêu lại còn nghiêm trọng hơn, nó còn tím bầm cả một mảng và chảy dịch.
"Sau này cô phải bảo vệ chân trái thật tốt, nếu không thì chỉ có cách bỏ đi."
"Vậy tôi còn có thể khiêu vũ không?"
"Không thể."
"Chỉ nhảy bốn giờ được không? Không cần bốn giờ, chỉ cần hai giờ thôi cũng được!"
"Thật xin lỗi, không thể được."
Đây là đoạn đối thoại giữa cô và bác sĩ hai năm trước.
Tất cả mọi người đều nhắc cho cô biết Giang Hân Yên là một vũ công, nhưng mấy ai còn nhớ cô cũng là một vũ công chứ?
Cốc cốc cốc.
Có người gõ cửa.
Hướng Thu Vân lau vội nước mắt không biết chảy ra từ lúc nào, nhịn đau đứng dậy để mở cửa:
"Xin hỏi ngài có chuyện gì không?"
Đứng ở cửa là Nhậm Gia Hân, là một người khách chủ động mở miệng nói chuyện với cô ta.
Thấy cô ấy vẫn nhìn chằm chằm vào chân mình, Hướng Thu Vân lật đật thả ống quần xuống, tay phải còn che đu bộ quần áo đã bị xé, cô thật sự xấu hổ.
"Bọn họ ngược đãi cô đúng không?" Nhậm Gia Hân nghe thấy tiếng khóc thút thít trong phòng làm việc mới gõ cửa. Bây giờ lại thấy máu tụ kinh khủng trên đầu gối Hướng Thu Vân, cô ấy không chỉ khϊếp sợ mà còn rất tức giận:
"Tôi là luật sư, cô có khó khăn gì có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô!"
"Cám ơn cô, nhưng mà không cần đâu." Bị gia đình và bạn bè bỏ rơi, vậy mà lại được một người xa lạ quan tâm, Hướng Thu Vân không thể nói được cảm giác trong lòng.
"Có phải cô sợ mời luật sư sẽ tốn tiền hay không?"
Nhậm Gia Hân vỗ ngực một cái: "Không sao đâu, tôi không nhận tiền của cô! Nếu tôi không thắng vụ kiện này thì hãy để thầy tôi giúp cho cô, phí luật sư tôi sẽ trả!"
"Thật sự không cần, cám ơn cô." Hướng Thu Vân nói.
Nhậm Gia Hân nhíu mày một cái, vẻ đầy đầy khó hiểu và khó chịu: "Cô có chuyện gì không thể nói sao? Sợ bị Club này trả thù hay là..."
"Cô gái này, cô cũng đừng học cái thói lo chuyện bao đồng gì gì, cô sẽ bị báo ứng đó." Lâm Tuyết Nghi kéo tay một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, cố tình lượn lờ đi tới, cắt đứt lời của cô ấy một cách kỳ quái:
"Hướng Thu Vân là người phạm tội gϊếŧ người, tốt hơn là cô nên cách xa cô ta một chút."
Thấy dáng dấp của Hướng Thu Vân, ông già kia có một chút tâm tư khác lúc trước, nhưng khi nghe đến năm chữ “người phạm tội gϊếŧ người”.
Nhậm Gia Hân ngây ngẩn một lát, nhân viên vệ sinh này trông rất hướng nội và hiền lành, tại sao có thể là người phạm tội gϊếŧ người?
"Cô không tin à?" Lâm Tuyết Nghi buông tay người đàn ông, đi đến bên cạnh Hướng Thu Vân rồi đẩy cô ta một chút:
"Cô tự nói đi!"
Từ nhỏ Hướng Thu Vân đã ghét người khác đυ.ng vào cô, nhất là xô đẩy cô, nhưng việc dở hơi này đã bị ép bỏ đi khi ở trong tù từ sớm rồi: