🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Hướng Thu Vân cắn môi, mùi máu tanh nồng nặc lan ra trong miệng.
Nhiều lần nước chua trong dạ dày đã đến cổ họng nhưng lại bị cô mạnh mẽ áp xuống.
Thấy cô thật lâu cũng không nhúc nhích, giữa lông mày của người đàn ông đã không còn kiên nhẫn, anh ta ấn đầu cô ta vào giữa háng mình.
Âm thanh ồn ào lớn hơn một chút.
“Rầm.”
Cửa phòng đột nhiên mở ra, bóng dáng cao lớn của Hạ Vũ Hào xuất hiện ở cửa ra vào.
Ánh mắt anh lạnh lùng quét khắp phòng, cuối cùng dừng lại trên người Hướng Thu Vân đang quỳ giữa háng người đàn ông, nhíu mày nhẹ đến mức không phát hiện ra.
Mộng Hàm miễn cưỡng dựa lưng vào tường, giữa lông mày tràn ra sự lười biếng xinh đẹp.
Đám người vừa rồi còn ồn ào náo nhiệt đã yên tĩnh trở lại, mọi người đều ngoan ngoãn đứng đấy, có một hai người còn tranh thủ chạy đi mở cửa sổ để thông gió thoáng khí.
“Hạ… Tổng giám đốc Hạ.” Người đàn ông mạnh mẽ đẩy Hướng Thu Vân ra, ngoan ngoãn đứng dậy như những người khác.
Hướng Thu Vân đã nắm được gạt tàn thuốc, còn chưa kịp chuẩn bị đã bị anh ta đẩy, cô không đứng vững nên ngã xuống đất, gạt tàn thuốc cũng bị vỡ.
Nhưng vào lúc này, chẳng ai để ý đến cô cả, cũng chẳng ai nhàm chán đến mức suy nghĩ cô cầm gạt tàn thuốc để làm gì.
Cô loạng choạng đứng dậy, cúi đầu đứng sang một bên. Mảnh gạt tàn thuốc đâm vào bên trong rãnh tay, máu chảy xuôi theo tay nhỏ xuống đất.
Ánh mắt Hạ Vũ Hào nhìn đến bàn tay đang chảy máu của cô, dừng lại một lúc rồi như không có việc gì dời đi.
Trong gian phòng không có ai nói chuyện, yên tĩnh tới mức làm người ta cảm thấy sợ hãi.
“Thiếu phụ nữ?”
Vũ Hào lướt qua Hướng Thu Vân, nhìn về phía người đàn ông phía sau cô: “Có muốn tôi gọi vài người tới cho cậu không?
Người đàn ông cười, yết hầu anh ta hơi chuyển động, lắp bắp nói: "Không... Không phiền ngài đâu."
Hạ Vũ Hào nhìn anh ta, giọng nói thản nhiên: "Không phiền, cậu là khách, đáp ứng nhu cầu của cậu là chuyện Club Mộng Hương phải làm. Mộng Hàm."
“Tôi sẽ gọi vài người tới trợ hứng cho anh đẹp trai đây.”
Mộng Hàm mím môi đỏ mọng, nháy mắt quyến rũ với người đàn ông rồi từ tốn nói: “Sáu chàng trai thì thế nào?”
Mặt mũi người đàn ông trắng bệch, bắp chân và ngón tay không khỏi run lên, chỗ mũi đã có mồ hôi lạnh chảy ra.
“Đừng sợ.” Mộng Hàm cười duyên, giữa hai lông mày hiện lên vẻ quyến rũ: “Nếu anh sợ không cứng được với đàn ông thì chỗ em có thuốc đây, em miễn phí cho anh, không cần trả tiền. Coi như em làm người tốt việc tốt."
Trên trán người đàn ông toát ra mồ hôi lạnh, anh ta nhìn những người khác cầu cứu, nhưng tất cả đều tránh ánh mắt của anh ta.
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh trên đầu càng nhiều thêm: "Hạ... Tổng giám đốc Hạ, là... là tôi không đúng, tôi không nên gây chuyện ở chỗ của ngài... Lần sau tôi... Hạ... Hạ..."
Anh ta bị Hạ Vũ Hào nhìn chằm chằm, chân tay mềm nhũn. Bộp một tiếng, ngã ngồi trên hỗn hợp chất nôn và mảnh vỡ gạt tàn thuốc, không nói được lời nào.
Mười lăm phút sau, Hướng Thu Vân dọn dẹp phòng xong mới đi ra ngoài.
Khi nhìn thấy Hạ Vũ Hào đứng ở hành lang quay lưng lại với mình, cô cau mày, cầm lấy dụng cụ dọn dẹp rồi đi về hướng ngược lại.
"Tới đây."
Giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên sau lưng.
Hướng Thu Vân mím môi, cúi đầu đi tới bên cạnh anh: "Chuyện vừa rồi... Cảm ơn."