🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Cô ngẩng đầu nhìn anh ta: "Yên tâm đi, cho dù tôi có chết thì cũng không mời hai anh em các người tới dự đám tang đâu. Cuộc đời của tôi không muốn gặp lại hai người các người thêm lần nào nữa."
"Hướng Thu Vân." Giang Minh Thắng nắm chặt thuốc mỡ, ánh sáng nơi đáy mắt nhuốm màu tăm tối:
"Cô mới là người làm sai, không phải tôi và Hân Yên."
Cho dù không muốn gặp nhau, cũng nên là anh ta và Hân Yên không muốn gặp cô ta, không phải cô ta không muốn gặp bọn họ.
Hướng Thu Vân giật khóe môi, vẻ mặt tái nhợt và có phần châm chọc.
"Tôi tới nơi đây chính là một sai lầm. Đối với loại người biết sai mà không chịu sửa đổi như cô, đừng nói quỳ hai giờ, cho dù quỳ hai ngày hai năm cũng chỉ là gieo gió gặt bão!" Giang Minh Thắng quay người đi về phía cửa thang máy, ném thuốc mỡ vào trong thùng rác.
Thuốc mỡ va vào thùng rác phát ra tiếng vang nặng nề khiến bầu không khí trong hành lang càng thêm áp lực.
Quản lý bị Hướng Thu Vân làm cho tức tới đỏ mặt tía tai, lúc đang định phạt cô ta thì cửa một gian phòng mở ra, một cái đầu thò ra:
"Nhân viên vệ sinh đâu mau tới, có người nôn rồi."
“Được.” Hướng Thu Vân cầm lấy dụng cụ vệ sinh, đi vào phòng phía trước.
Gian phòng có mây mù lượn quanh, mùi thuốc lá, mùi cồn, mùi thơm của phụ nữ, mùi của nước trộn lẫn với mùi chua của chất nôn làm Hướng Thu Vân không thở nổi.
“Làm phiền rồi.” Cô nói, cầm khăn lau đi về phía chiếc bàn trà và ghế sofa dính đầy chất nôn.
Giọng nữ trong trẻo dễ nghe đột nhiên vang lên trong màn sương khói, vài người đàn ông đang trêu đùa phụ nữ nhìn về phía cô ta--
"Tôi còn tưởng là bác gái nào, hóa ra là một cô em xinh đẹp nha!"
"Khuôn mặt cũng không tệ lắm, chỉ là không nhìn ra dáng người. Em cởϊ qυầи áo cho anh xem xem, nếu tốt thì sau này đi theo anh, thế nào?"
"Mắt cậu bị mù sao, mông nhỏ như vậy vểnh lên cũng không nhìn ra! Người đẹp theo anh đi, nhất định kiếm được nhiều hơn ở đây!"
Một đám đàn ông nói toàn những lời ô uế.
Hướng Thu Vân giống như không nghe thấy, chỉ cầm lấy khăn lau sạch chất nôn.
Cảm giác dinh dính nhơn nhớt trên khăn lau rơi xuống tay cô, cộng với mùi chua chua bay lên xộc vào mũi làm dạ dày cô cuồn cuộn nhưng cô vẫn phải nghiến răng nghiến lợi chịu đựng.
“Trên giày của anh cũng dính mấy thứ dơ bẩn, người đẹp lau giúp anh một chút!” Người đàn ông chăm chú nhìn kỹ cặp mông vung cao của cô, ánh mắt nóng rực.
Hướng Thu Vân đứng lên, lùi về sau một bước, cố gắng kìm nén dạ dày đang cuồn cuộn:
"Khăn lau bẩn rồi, tôi đi thay cái mới."
Nói xong liền muốn đi.
“Không cần phiền phức như vậy!” Người đàn ông nhíu mày gọi cô lại, mặt mày không nghiêm túc:
“Đồ của người đẹp, anh không chê bẩn đâu, cho dù là nơi có lông dài màu đen của em, anh cũng có thể hôn được.”
Hướng Thu Vân cúi đầu không nhúc nhích, cô nắm chặt khăn lau trong tay, chất nôn theo khăn lau chảy xuôi xuống giày và quần áo, nhìn trông rất buồn nôn.
Mấy người thấy vậy đều không giấu giếm sự ghét bỏ mà cách xa cô một chút.
Nhưng người đàn ông răng vàng kia lại vẫn đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt trắng trợn quét qua quét lại cơ thể cô.
Hướng Thu Vân liếʍ đôi môi khô khốc, đi tới bên cạnh anh ta, ngồi xổm xuống, còn chưa kịp nhìn vết bẩn trên giày anh ta ở đâu, đột nhiên anh ta vươn tay nắm lấy tóc cô kéo về phía mình.
“Bộp!”
Cô quỳ trên mặt đất, vô thức ngả người về phía sau, sau khi lấy lại tinh thần mới biết cô đang quỳ giữa hai chân anh ta.
Trong gian phòng vang lên tiếng cười, còn có người đang huýt gió, huýt sáo.
Còn Hướng Thu Vân đang quỳ trên mặt đất thì giống như một thứ đồ chơi, bị người trêu chọc và chế giễu, nhếch nhác vô cùng.
Hai tay cô đặt trên chiếc khăn lau đầy chất nôn, mái tóc ngắn cắt không đều che lại khuôn mặt đang ngấm ngầm chịu đựng của cô.
Cô cắn chặt môi, cả người đều đang run rẩy.
Trên bàn trà có một cái gạt tàn thuốc, đủ để đập đầu người đàn ông này!