🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ “Cô cần gì phải giẫm đạp mình như thế này?” Giang Minh Thắng bước đến bên cạnh nắm lấy cổ tay cô ta:
“Người Hạ Vũ Hào thích là Hân Yên, không phải cô, cho dù cô làm gì cũng không có tác dụng!”
“Tôi biết ngài Hạ thích em gái ngài, ngài không cần phải nhắc lại.” Hướng Thu Vân cúi xuống, không vùng vẫy nữa:
“Làm phiền ngài buông tay, đừng làm chậm trễ công việc của tôi.”
Cuối hành lang có một ánh sáng lóe lên, cô ta nhìn sang nhưng không thấy gì.
Có lẽ do cô ta ngủ không ngon nên bị hoa mắt.
Giang Minh Thắng không những không buông ra mà còn nắm chặt hơn một chút:
"Cô thích Hạ Vũ Hào nhiều như vậy sao? Thích tới mức cho dù là làm nhân viên vệ sinh cũng muốn ở bên cạnh anh ta?"
“Tôi thích anh ta hay không liên quan gì tới ngài?” Trên miệng Hướng Thu Vân hiện lên nụ cười lạnh:
“Cho dù tôi thích ngài thì ngài sẽ ở bên cạnh tên hung thủ muốn gϊếŧ em gái ngài sao?”
Giang Minh Thắng mấp máy môi thả cô ta ra: "Tại sao cô phải lái xe đυ.ng vào Hân Yên? Hạ Vũ Hào muốn đính hôn với cô, Hân Yên cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới hai người."
“Không có lý do gì cả, chỉ là muốn đυ.ng thôi.” Hướng Thu Vân cụp mắt xuống, giọng nói rất nhẹ.
Cô lái xe đυ.ng Giang Hân Yên?
Ồ, chắc chắn là xe đυ.ng người chứ không phải người tự tông vào xe?
“Sao cô có thể độc ác như vậy?” Giang Minh Thắng truy hỏi: “Cô là người bạn tốt nhất của Hân Yên. Vậy cô nên biết rằng với tư cách là một vũ công, em ấy thích nhất là khiêu vũ. Cô đã đυ.ng gãy chân em ấy, hủy hoại cuộc đời em ấy! Cô có biết hai năm qua em ấy đau khổ biết chừng nào không?"
Vẻ mặt của Hướng Thu Vân thản nhiên: "Cô ta trải qua có đau đớn hay không thì liên quan gì tới tôi? Tôi chính là một người độc ác, thích nhất là được nhìn thấy bạn bè đau khổ. Cô ta càng khổ sở thì tôi càng vui."
Hai năm qua Giang Hân Yên đau khổ có bằng hai năm qua mà cô phải chịu đựng trong tù ư?
Giang Minh Thắng không thể tin được cô có thể nói ra những điều này, trước đây cô có chút điên cuồng, nhưng chắc chắn không ác độc như vậy. Lẽ nào đây mới là bộ mặt thật của cô?
“Hướng Thu Vân, ngài Giang là khách, sao cô có thể nói chuyện với khách như thế!”
Quản lý đi tới: “Quỳ xuống xin lỗi ngài Giang ngay!”
Hướng Thu Vân cúi đầu nhìn xuống mặt đất, không nhúc nhích.
“Tôi bảo cô quỳ, cô không hiểu tiếng người sao?” Chủ quản cao giọng nói.
Hướng Thu Vân liếʍ đôi môi khô khốc, quỳ xuống đất, cúi đầu nhìn cái bóng của mình trên mặt đất:
"Tôi xin lỗi ngài Giang."
Mặt đất chỉ mới lau sơ qua nước đọng còn chưa khô, cô quỳ trên mặt đất, rất nhanh nước đã thấm ướt đồng phục lao động của cô.
Chân thật lạnh, cộng thêm máu bầm ứ lại do hôm trước quỳ ở bên ngoài, rất đau.
Giang Minh Thắng rũ mắt nhìn cô, không lên tiếng.
Vài vị khách đi ngang qua đều nhìn lại Hướng Thu Vân vài lần.
Trong đó có một nữ sinh có khuôn mặt trẻ con nhìn không được, nhíu mày đi tới:
"Chuyện gì xảy ra vậy? Đã là thế kỷ hai mươi mốt, sao vẫn còn có người bị phạt quỳ?"
Không đợi Giang Minh Thắng và Hướng Thu Vân nói chuyện, cô ấy đã trực tiếp đỡ Hướng Thu Vân dậy:
"Đứng lên! Bọn họ bảo cô quỳ thì cô quỳ sao? Có phải cô bị ngốc không?"
“Gia Hân, cô đừng có xen vào!” Một người đàn ông đi tới, giữ chặt lấy cô ấy, sau đó quay sang Giang Minh Thắng, nói:
“Bạn của tôi mới tới thành phố Bắc Hải nên không hiểu chuyện. Mong ngài Giang đừng trách, tôi đưa cô ấy đi ngay."
"Tôi không đi! Anh ta là một người đàn ông to lớn, sao có thẻ bắt nạt phụ nữ chứ?" Nhậm Gia Hân hai tay chống nạnh ngăn trước mặt Hướng Thu Vân.
Người đàn ông gấp đến không chịu được, dù làm cách nào cũng không khuyên cô ấy đi được.
“Cám ơn cô.” Hướng Thu Vân nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra: “Tôi không sao, cô và bạn mình đi chơi đi.”
Đối phương tốt bụng giúp đỡ cô, cô không thể gây thêm phiền phức cho cô ấy.