Hướng Thu Vân ở lại bệnh viện hai ngày. Tuy bác sĩ nói cô cần phải quan sát thêm hai ngày nữa, nhưng sau khi nhìn thấy tiền thuốc, Hướng Thu Vân kéo lê cơ thể vẫn còn sốt của mình xuất viện.
Tuy đãi ngộ của Club Mộng Hương không thấp nhưng trừ đi các khoản chi tiêu cơ bản, cô cũng không dư dả bao nhiêu, phải dành dụm tiền cho những trường hợp khẩn cấp.
Trước đây cảm thấy tiền không phải là thứ tốt, nhưng vừa bệnh, cô cảm thấy tiền đáng tin hơn bất cứ thứ gì.
Lúc quay trở về khu nhà tập thể dành cho nhân viên, trong căn phòng bốn người ở chỉ có mình cô. Lúc này không phải giờ thay ca, cô cũng không biết bọn họ đi đâu. Có lẽ cô vẫn còn sốt nên sau khi thay xong quần áo, cô hơi chóng mặt, cô vịn lấy tủ đồ ở bên cạnh để đứng vững.
Sau đó bên tai truyền đến tiếng bước chân, cô bị đẩy mạnh. Phần lưng eo bị đập vào bàn làm việc phía sau, cơn đau ập đến khiến cô không kìm được mà kêu lên một tiếng.
Chu Hồng không ngờ vừa bước vào cửa, Lâm Tuyết Nghi đã ra tay tay đẩy Hướng Thu Vân. Chu Hồng kinh ngạc không kịp phản ứng, thấy Hướng Thu Vân đang vịn thắt lưng, sắc mặt trắng bệch liền nhanh chóng bước tới đưa tay ra đỡ cô:
“Lâm Tuyết Nghi cô làm gì vậy? Hướng Thu Vân, cô có sao không?”
Hướng Thu Vân mặt trắng bệch, lắc đầu: “Tôi không sao...”
“Cô không sao, nhưng tôi có sao. Một tội phạm gϊếŧ người như cô động đến tủ đồ của tôi, có phải muốn nhân lúc chúng tôi không ở đây động tay động chân hay không?.”
“Tôi...” Hướng Thu Vân có chút không phản ứng kịp, ngẩng đầu lên và nhìn Lâm Tuyết Nghi với ánh mắt khinh thường thì sáng tỏ. Chuyện ngày hôm đó náo loạn lớn như vậy, chuyện mình ngồi tù sợ là tất cả mọi người trong club đều biết.
Sự bối rối trong dự đoán ập đến, cô cụp mi xuống, thấp giọng giải thích: “Tôi chỉ hơi chóng mặt nên vịn một chút thôi, cái gì cũng không làm, cô không cần phải lo lắng.”
“Có quỷ mới biết, sống chung với một kẻ sát nhân như cô, tôi thật sự sợ không rõ ngày nào sẽ chết.”
“Cô bớt nói một hai câu đi, mọi người đã sống chung nửa tháng rồi, cô vẫn sống tốt đấy thôi.” Chu Hồng trừng mắt nhìn cô ta, vừa quay lại nhìn lại thấy khuôn mặt tái nhợt của Hướng Thu Vân vẫn còn đỏ bừng không khỏe, đưa tay sờ trán cô:
“A! Nóng như vậy, cô xuất viện sao? Sao không ở lại thêm vài ngày nữa?” ,
“Chỉ là cảm mà thôi, không có gì to tát cả...”
“Hừ, giả bộ gì chứ.” Lâm Tuyết Nghi mắng chửi một tiếng, kiểm tra lại tủ đồ của mình rồi hung hăng đóng sập cửa lại.
“Tôi sẽ đi bảo chủ quản đổi khu nhà tập thể, sống chung với loại người này, thật kinh tởm.”
Chu Hồng nhìn bóng lưng của cô ta, trong mắt bừng lên lửa giận: “Loại người gì, cho rằng bản thân cao quý như thế nào, còn không phải đều làm việc ở club như nhau sao! Hướng Thu Vân, cô đừng quan tâm.”
Nhìn Chu Hồng đang tức giận vì mình, Hướng Thu Vân sững sờ, trong lòng lan đến sự ấm áp:
“Cám ơn cô, Chu Hồng.”
Cảm ơn cô khiến tôi cảm thấy, thế giới này cũng không xấu xí đến vậy.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa. Chu Hồng đi tới mở cửa, có chút kinh ngạc nhìn người tới:
“A? Chị Mộng Hàm, sao lại là chị?”
Mộng Hàm “Ừ” một tiếng, không có trả lời cô, ánh mắt đặt lên người Hướng Thu Vân đang ngồi ở bên giường, đôi mắt hạnh bất giác mang theo chút đánh giá.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Hướng Thu Vân, nhưng hoàn toàn là hoàn cảnh khác nhau.
Cô ta làm việc từ trước đến nay đều mạnh mẽ vang dội, chỉ vào Hướng Thu Vân, đôi môi đỏ mọng khẽ mở:
“Cô, đi ra ngoài với tôi.”
Hướng Thu Vân đã gặp Mộng Hàm hai năm trước, lúc đó cô không biết cổ đông phía sau của Club Mộng Hương chính là Hạ Vũ Hào. Chỉ là có tin tức của Hạ Vũ Hào liên quan đến bà chủ của Club Mộng Hương này, cô mới dồn hết tâm tư vào cái thẻ hội viên tìm hiểu đến cùng.
Nhưng lần đó cô chỉ nhìn từ xa, nhìn không chính xác lắm.
Mà nửa tháng trước, cô bị đưa đến Club Mộng Hương, cũng là phó giám đốc sắp xếp cho cô. Sau khi cô làm việc, Mộng Hàm không hề xuất hiện nữa.
Nhìn người phụ nữ quyến rũ và tinh tế trước mặt, Hướng Thu Vân bất giác cảm thán từ tận đáy lòng về báu vật trời sinh, cũng khó trách cô ta có thể tự mình kinh doanh club lớn như vậy.
“Bạn cùng phòng của cô đến phòng giám đốc làm ầm ĩ và nói rằng cô ta muốn đổi phòng.”
Mộng Hàm nhìn Hướng Thu Vân, nhướng đôi mày lá liễu: “Nhìn dáng vẻ này của cô có vẻ như cũng không biết, vậy cô có gì muốn nói không?”
“Không, là nguyên nhân tại tôi, tôi đồng ý chuyển ra khỏi khu nhà tập thể.”