Chương 31

Giang Hoài An sững người, Vũ Dịch vội vàng lấy giấy ra, ấn lên mũi Hạ Thu Thu, hành động thô bạo này khiến Giang Hoài An phản ứng lại, một tay vung lên đẩy Vũ Dịch ra, gào lên: “Cậu muốn bịt mũi cô ấy chết sao?!”

Nói xong, anh nhanh chóng cuộn giấy lại, đưa cho Hạ Thu Thu: “Nè, tự bịt đi.”

Hạ Thu Thu nhìn tờ giấy, cầm nó nhét vào mũi mình, được các bạn gái bên cạnh đỡ đứng dậy, có phần ngại ngùng nói: “Thực ra tôi không có vấn đề gì lớn đâu.”

Giang Hoài An nhìn bộ dạng cố tỏ ra mạnh mẽ của cô nàng, mà chính anh cũng thấy đau lòng. Anh liếc nhìn quả bóng rổ rơi trên đất, đi tới nhặt bóng lên, rồi quay sang nhìn sân bên cạnh.

Sân số 3 bên cạnh đúng là một nhóm con trai đang chơi bóng, Giang Hoài An cầm bóng đi qua, nhìn nhóm con trai, bình tĩnh nói: “Ai là người ném bóng?”

Không ai nói gì, Giang Hoài An nổi tiếng vì đánh nhau ở trường, nên lúc này đứng đây, thật sự không ai dám đứng ra.

Thấy mọi người không nói gì, Giang Hoài An cười nhạt: “Sao, có gan ném mà không có gan nhận à?”

Nói xong, anh đập mạnh quả bóng xuống đất, gào lên: “Là đàn ông thì đứng ra cho tôi!”

“Giang Hoài An!” Lúc này, Hạ Thu Thu đi đến, nhìn Giang Hoài An với vẻ nghiêm túc: “Bọn họ không phải đàn ông, họ chỉ là những đứa trẻ thôi!”

Giang Hoài An: “…”

Mọi người: “…”

Giang Hoài An biết, những gì Hạ Thu Thu nói lúc này có thể là nghiêm túc.

Mà thật sự thì Hạ Thu Thu cũng nghĩ như vậy. Cô đã hơn hai mươi tuổi rồi, không cần thiết phải hơn thua với đám thanh thiếu niên, nhất là khi tụi nó chẳng cố tình gây chuyện. Cô vốn định khuyên can Giang Hoài An, ai ngờ vừa nói ra miệng lại thành thế này.

Lời cô nói đúng là chạm đến tự ái, ngay lập tức một cậu con trai cao lớn trong đám kia bước ra, khí thế bừng bừng đi về phía Hạ Thu Thu: “Mày nói ai đấy hả?”

Giang Hoài An liền túm lấy cổ áo đối phương khi cậu ta vừa xông tới, một tay gạt qua một bên, đứng chắn trước mặt Hạ Thu Thu, hai tay khoanh trước ngực, bình tĩnh đáp: “Mày đang nói với ai đấy?”

Giang Hoài An không cần lớn tiếng, vì anh đứng quá gần Hạ Thu Thu, sợ mình sẽ làm cô hoảng sợ.

Anh cũng chẳng rõ tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, đây là một sự dịu dàng mà chính anh cũng chưa từng nhận ra.

Nghe anh nói, rõ ràng là giọng điệu rất điềm tĩnh, thế mà không hiểu sao Hạ Thu Thu lại cảm thấy căng thẳng, nghĩ rằng chuyện này chắc sắp sửa thành ẩu đả.

Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên: “Mấy người đang làm gì đấy?”

Mọi người đều quay lại nhìn về phía phát ra giọng nói, thấy đó là một chàng trai cao gầy.

Anh đeo kính gọng đen, tóc ngắn, đeo túi xách một bên vai, một tay đút túi quần. Ngũ quan trông lịch lãm, sạch sẽ, khí chất ôn hòa, nhã nhặn.

Nếu nói Giang Hoài An sở hữu vẻ đẹp mạnh mẽ sắc bén, thì người đối diện lại là kiểu ôn nhu, lịch lãm như ngọc.

Hạ Thu Thu vừa nhìn thấy người đó thì ngẩn ra, đối phương mỉm cười, ánh mắt lướt đến chỗ cô, thoáng hiện vẻ ngạc nhiên: “Thu Thu ?”

Hạ Thu Thu không trả lời.

Đã lâu không gặp, cô gần như quên mất rồi.

Năm đó, Thẩm Tùy cũng học ở trường Nhất Trung thành phố mà.