Cô cũng không biết mình làm đúng hay sai, liệu có phải cô đã lo chuyện quá phận rồi không.
Chắc chắn người đó không phải là Giang Hoài An.
Giang Hoài An của cô chưa bao giờ lớn tiếng mắng ai, anh ấy luôn nói chuyện nhẹ nhàng và ôn hòa.
Người này, chắc chắn không phải là Giang Hoài An.
Nhưng mà Giang Hoài An của cô, rốt cuộc đang ở đâu chứ?
Trong lòng cô dâng lên nỗi ấm ức, bỗng nhiên cảm thấy mông lung.
Nếu cô không thể tìm thấy Giang Hoài An thì sao?
Trong lòng cô buồn bã, cả buổi học chiều cũng chẳng thể nào tập trung được. Đến lúc tan học, cô mới bắt đầu thu dọn đồ đạc. Vì cô thu dọn khá chậm nên lớp học đã vắng dần, gần hết các bạn đều đã về. Bỗng Tống Triết gọi tên cô: “Hạ Thu Thu.”
Hạ Thu Thu quay lại, thấy Tống Triết đang nhìn mình bình tĩnh nói: “Cậu có cảm thấy Giang Hoài An không còn cứu nổi nữa không?”
Hạ Thu Thu mấp máy môi, định nói gì đó, cuối cùng lại chỉ đáp: “Liên quan gì đến tớ?”
“Có phải cậu nghĩ rằng, Giang Hoài An không chịu về nhà, chỉ biết chơi game trong quán net, không lo học hành, trên đồng phục lúc nào cũng phảng phất mùi thuốc lá, thật sự là khó chịu?”
Hạ Thu Thu không nói gì, cô không muốn đưa ra những đánh giá tiêu cực quá nhiều.
Tống Triết tựa vào bàn, lấy từ túi ra điếu thuốc, Hạ Thu Thu cau mày nhìn, Tống Triết cười, rồi nhét lại điếu thuốc vào túi quần: “Xin lỗi nhé.”
“Bọn tớ đều có thói quen hút thuốc, nhưng Giang Hoài An thì không.”
Anh cười cười, quay đầu nhìn Hạ Thu Thu: “Cậu có thể xem tớ và Vũ Dịch là đồ vô dụng, bọn tớ cũng chấp nhận điều đó. Nhưng Giang Hoài An thì khác. Cậu ấy chưa bao giờ qua đêm ở quán net, cũng không bao giờ tự mình gây chuyện đánh nhau, càng không hút thuốc hay uống rượu. Cậu ấy sẽ đút thức ăn cho mèo hoang, thấy ai bị bắt nạt cũng sẽ giúp đỡ. Mọi người đều nghĩ cậu ấy rất tệ, nhưng thực ra, cậu ấy tốt hơn rất nhiều người mà các cậu vẫn tưởng là tốt.”
Hạ Thu Thu sững sờ, cô không hiểu vì sao Tống Triết lại nói những điều này với cô.
Tống Triết nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, cau mày: “Rốt cuộc có phải cậu đã mách thầy giáo không?”
“Mách thầy giáo gì cơ?”
Hạ Thu Thu ngây người, Tống Triết đã hiểu ra điều gì đó, anh gật đầu: “Cậu đi nói với Giang Hoài An một tiếng đi. Cô Dương nói là cậu mách chuyện cậu ấy đánh nhau, nên cô ấy mới đến nhà cậu ấy thông báo một tiếng. Cậu ấy bị bố đánh cho một trận tơi bời, cuối cùng tức giận bỏ nhà đi rồi.”
Trong lòng Hạ Thu Thu chợt thắt lại. Cô không hề nói với cô Dương, nhưng cô Dương lại bảo rằng cô đã nói, dựa vào hiểu biết của cô về gia đình mình, chuyện này chắc là…
Có lẽ là bố hoặc em trai cô rồi. Họ luôn đặc biệt nhạy cảm với bất cứ cậu con trai nào xuất hiện quanh cô.
Cô siết chặt nắm tay, biết rằng chính mình đã gây ra chuyện này cho Giang Hoài An.
“Trên lưng cậu ấy, là do bố cậu ấy đánh à?”
“Ừ.” Tống Triết gật đầu: “Cậu ấy chưa từng qua đêm ở quán net, giờ đây không có chỗ ở, chắc đang ở khách sạn hoặc quán net, bất đắc dĩ thôi.”
“Tớ biết rồi,” Hạ Thu Thu bình tĩnh đáp: “Cảm ơn cậu, cậu có biết cậu ấy đang ở đâu không?”