Trans+beta: Chanh Dây
Úc Thược Thược bắt tay Chu Oánh, lúc này mới nhìn người đang ngồi phía sau Vũ Minh và Chu Oánh.
Tuổi tác chừng năm mươi sáu mươi tuổi, tóc nửa trắng nửa đen, ánh mắt sắc như chim ưng không ngừng quan sát cô từ trên xuống dưới.
Vũ Văn mặt không biến sắc tiến lên nửa bước chặn trước mặt cô.
Vũ Thiệu Tư rất có uy phong nói: "Đều đến rồi thì ngồi xuống ăn cơm."
Vũ Văn đứng im lặng trong giây lát sau đó cầm tay Úc Thược Thược đến bàn ăn.
Úc Thược Thược thực sự bối rối trước động tác này, nhưng nghĩ lại cũng đúng, bạn trai bạn gái cầm tay là rất bình thường, nếu đến tay cũng không thèm nắm thì chắc chắn không che giấu được, không giấu được cô sẽ phải làm một việc khó khăn hơn là giả mang thai.
Nghĩ vậy cô lập tức hiểu ra thậm chí còn chủ động dựa gần Vũ Văn tỏ ra bọn họ rất thân mật.
Lần này Vũ Văn không đưa cô đến phòng riêng của khách sạn, mà là nhà.
Ý trên mặt chữ chính là về nhà gặp phụ huynh.
Nhà Vũ Văn nằm trong khu biệt thự phía Đông Bắc thành phố B, có một đài phun nước rất lớn trước biệt thự màu trắng sữa, biệt thự được trang trí chủ yếu bằng hai màu trắng đen, sạch sẽ và gọn gàng, bằng mắt thường có thế thấy đồ dùng trong nhà rất đắt tiền.
Bọn họ ngồi trước bàn ăn dài màu trắng, những ngọn đèn pha lê sáng rực chiếu rọi trên đầu.
Trên bàn bày sáu mặn hai chay, đồ ăn được làm rất tinh xảo, như những tác phẩm nghệ thuật, mỗi món đều được bày biện cẩn thận.
Đẹp hơn nhiều so với đồ ăn trước kia cô làm cho Vũ Văn, từng chiếc đĩa như được làm bằng ngọc bích đắt tiền, thể hiện rõ yêu cầu nghiêm khắc của chủ nhà từ những điều nhỏ nhặt.
Vũ Thiệu Tư ngồi ở ghế chính, Vũ Văn ngồi đối diện Vũ Minh, cô dựa theo thứ tự, cũng ngồi đối diện Chu Oánh.
Trên bàn ăn, Vũ Minh dường như luôn lặng lẽ quan sát cô, Chu Oánh ho nhẹ hai tiếng anh ta mới di chuyển ánh mắt.
Úc Thược Thược không nhịn được cười.
Vũ Thiệu Tư cầm đũa lên, dùng giọng điệu của phụ huynh ra lệnh:
"Ăn cơm thôi."
Vũ Minh nghe vậy lập tức bắt đầu ăn cơm, Chu Oánh và Vũ Văn bên cạnh cô cũng đều động đũa.
Úc Thược Thược cầm đũa, nhìn đồ ăn trên bàn không biết nên ăn gì.
Bầu không khí trên bàn ăn có chút căng thẳng.
Đều ăn không nói, không người nào nói chuyện.
Cô dựa theo nguyên tắc làm nhiều sai nhiều, liền ăn hai món trước mặt, không dám với tay ra các món ở nơi khác.
Vũ Văn cầm đũa, gắp cho cô mấy miếng cá và hải sản, nhẹ nhàng nói: "Ăn nhiều chút."
Cô gắp cá lên nếm thử, cá rất mềm, có vị ngọt và hương thơm nguyên bản, rất ngon.
Cô khá xúc động.
Họ chỉ là bạn trai bạn gái theo hợp đồng, giáo sư Vũ chăm sóc cô rất chu đáo, còn gắp thức ăn cho cô.
Lời nói của Vũ Văn dường như phá vỡ sự im lặng trên bàn ăn, Vũ Minh ai oán nhìn Chu Oánh: "Tiểu Oánh cũng không gắp thức ăn cho tôi."
Chu Oánh trực tiếp gắp một đũa rau: "Đây"
Vũ Minh: ".. Anh muốn ăn thịt."
Chu Dĩnh không bị lay động: "Anh lại béo rồi, ăn chay đi."
Úc Thược Thược nhịn không được liền cười, cô thật không ngờ người phụ nữ mạnh mẽ giống như Chu Oánh và tổng tài điềm đạm như Vũ Minh lại là người như vậy.
Cô nghĩ một chút, cũng cầm đũa gắp thức ăn cho Vũ Văn, nhỏ tiếng nói: "Ăn rau đi, giáo sư Vũ."
Vũ Văn cụp mắt, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng rất nhanh đã ăn hết thức ăn cô gắp.
Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí thân thiện hơn. Sau khi ăn xong mọi người đều di chuyển ra phòng khách.
Chu Oánh mở ti vi làm âm thanh nền, Vũ Thiệu Tư ngồi thẳng lưng trên ghế chính, mặc dù tuổi đã lớn, nhưng lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
Ông tùy ý xem ti vi, mở miệng trang nghiêm hỏi: "Cô quen Vũ Văn khi nào?"
Úc Thược Thược lặng lẽ nhìn Vũ Văn, cũng không biết anh nói như thế nào.
Vũ Thiệu Tư phát hiện động tác nhỏ của cô, nghiêm khắc nói: "Trực tiếp trả lời, không cần nhìn Vũ Văn."
"À." Úc Thược Thược trực tiếp nói: "Xin lỗi, chú Vũ, mọi việc cháu đều nghe theo Vũ Văn, hay là để anh ấy nói cho chú."
Vũ Minh hơi sững sờ, không ngờ còn có loại thao tác này, trực tiếp đẩy về phía em trai mình trong tích tắc, tại nơi Vũ Thiệu Tư không nhìn thấy anh ta lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Úc Thược Thược.
Vũ Văn ngồi bên cạnh quay đầu nhìn cô, không có biểu cảm gì nhiều, nhưng ánh mắt dịu dàng hơn thường ngày,
Vũ Văn trực tiếp nói: "Ba tháng trước."
"Nhanh như vậy, không cảm thấy quá qua loa rồi sao" Vũ Thiệu Tư nghiêm giọng: "Ba không hi vọng con đưa một người đến lừa ba."
Vũ Văn trực tiếp trả lời: "Ba, con nghĩ ba có một chút hiểu lầm rồi, ba không đáng để con tìm một người về lừa."
Úc Thược Thược nghe vậy, cảm thấy kì lạ, Vũ Văn đúng là tìm cô đến để lừa ba anh, sao anh lại nói như vậy.
Quả nhiên diễn kịch phải diễn cho tròn vai.
Vũ Văn diễn tận tâm hơn cô nhiều.
Vũ thiệu Văn tức giận lạnh lùng nhìn Vũ Văn: "Ta là ba của con, không ai nói chuyện với ba mình như vậy cả."
Vũ Văn không chút nhược bộ trả lời: "Bởi vì ông là ba của tôi, tôi mới sẵn lòng trả lời câu hỏi vô vị như vậy."
Vũ Thiệu Văn tức giận vỗ sofa: "Con đừng quên con vẫn đang tiêu tiền của ta, con có tư cách gì mà bất hiếu với ta như vậy?"
"Tôi nghĩ ông quên rồi." Vũ Văn không chút do dự nói: "Tiền của tôi, phần lớn từ lợi nhuận cổ phiếu mẹ tôi để lại, không liên quan gì đến ông, là tôi xứng đáng có được."
Khi Vũ Văn đề cập đến mẹ anh, biểu cảm Vũ Thiệu Tư càng khó coi, nhưng một lúc sau lại không hề tính toán với lời của anh, chỉ nói: "Muộn rồi, hôm nay các con ở lại đây đi."
Úc Thược Thược giật mình, cô nói vì sao không ra ngoài ăn cơm, thì ra muốn xem bọn họ ở chung phòng.
Chuyện ở chung phòng là một thử thách tinh thần đối với nam nữ đang trong mối quan hệ hợp đồng.
Nếu làm không tốt ở chung phòng sẽ để lộ ra sơ hở, nhưng nếu hai người có ý với nhau, nói không chừng chung phòng sẽ gạo nấu thành cơm, thúc đẩy tình cảm.
Mà mối quan hệ giữa cô và Vũ Văn rất tế nhị.
Đã ngủ rồi, nhưng không hề đề cập đến chuyện đó, từ tận đáy lòng cô cật lực phản đối chuyện ngủ lại.
Nếu bọn họ chung phòng..
Cô nhìn Vũ Văn, xem anh ta có từ chối không.
Thế nhưng Vũ Thiệu Tư lại mở lời, lạnh lùng nghiêm khắc nói: "Thế nào, các con ngay cả yêu cầu nhỏ như vậy cũng không làm được sao?"
Vũ Văn bình tĩnh trả lời: "Được."
Úc Thược Thược: "..."
Mặc dù cô biết làm như vậy để đạt được sự tin tưởng của Vũ Thiệu Tư, cô cũng có thể giảm nguy cơ phải giả mang thai, thế nhưng, vẫn bối rối không biết làm gì.
Năng lực của Vũ Văn rất mạnh, đồng thời nhu cầu ở một số phương diện cũng rất mạnh, nửa đêm có hóa thân thành sói hay không..
Cô cảm thấy bản thân quả thực cần phải lo lắng, nuốt một ngụm nước bọt, nhưng lúc này cô lạ người lạ cảnh, chỉ có thể giương mắt nhìn bản thân như cừu vào miệng sói.
Làm thế nào bây giờ, ba mươi triệu có đáng để cô dâng mình không?
Tác giả có điều muốn nói: Ha ha, tôi cảm thấy chương tiếp theo càng thú vi.