Chương 16: Câu chuyện về ba quả trứng luộc nước trà

Trans+beta: Chanh Dây

Hôm sau trời vừa sáng, Úc-Đầu bếp-Thược Thược đã thức dậy làm nấu đồ ăn sáng.

Thế công của đồ ăn ngon vô cùng có hiệu quả, cô và Văn Tuấn Khanh đều có xu thế trở thành đoàn sủng*.

(chỉ người được sủng ái trong một tập thể)

Cân nhắc đến hạn chế của phương pháp chế biến và nguyên liệu nấu ăn, buổi sáng cô chọn cháo rau củ, lại luộc cho mỗi người một quả trứng nước trà.

Trứng luộc nước trà rất nhanh đã tỏa ra mùi thơm thanh nhã, tiếp theo cô bắt đầu nấu cháo rau.

Sau khi bận rộn gần mười phút, cháo rau củ đã được nấu trong nồi, cô thở phào một hơi, rửa tay sạch sẽ dựa người vào kệ bếp định nghỉ ngơi một lát.

Nhưng vừa quay lại cô lập tức nhìn thấy một người đứng sau lưng mình.

Vũ Văn mặc quần áo thể thao màu lam nhạt đứng trong phòng bếp, bình tĩnh lãnh đạm nhìn cô, không biết đã đứng được bao lâu.

Úc Thược Thược: ".. Có chuyện gì sao?"

"Cô đang nấu gì?" Vũ Văn nhàn nhạt hỏi.

Úc Thược Thược: "Cháo rau củ và trứng luộc nước trà."

Cô cúi đầu nhìn thời gian nhận ra độ lửa đã xấp xỉ liền tắt lửa trên bếp, mở nắp nồi dùng dụng cụ đã chuẩn bị từ sớm vớt trứng luộc ngon miệng ra.

Cô đưa lưng về phía Vũ Văn, vừa làm việc vừa nói: "Giáo sư Vũ, bên tôi có chút chuyện."

Ý trên mặt chữ chính là không có sức nói chuyện với anh.

Nhưng cô không ngờ tới sau khi cô vớt trứng xong, quay người lại vẫn thấy Vũ Văn đứng sau lưng mình, ánh mắt kia nhìn chằm chằm trứng luộc nước trà trên tay cô.

Cô chưa từng thấythấy ai có thể dùng một khuôn mặt lạnh tanh nhìn không chớp mắt vào món ngon như vậy.

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, vị giáo sư Vũ này dường như còn là một tên ăn hàng ẩn hình.

Cô nhớ đến chuyện anh đã chỉ giáo cho cô vài kỹ xảo nhϊếp ảnh, khách sáo hỏi: "Anh có muốn ăn một chút không?"

"Được." Trên mặt Vũ Văn không có biểu cảm dư thừa nào nhưng ngữ khí lại là sự khẳng định không thể nhầm lẫn.

Úc Thược Thược: "..."

Cô giật giật khóe miệng, rất muốn quay lại một phút trước bắt bản thân nuốt xuống câu hỏi khách sáo kia.

Trời mới biết là cô thật sự chỉ khách sáo một chút không ngờ giáo sư Vũ lại không khách khí như vậy.

Cưỡi trên lưng hổ khó lòng xuống nổi, cô chỉ có thể lấy một cái bát sứ cùng một đôi đũa đưa cho Vũ Văn để anh tự chọn.

Thế mà Vũ Văn lại lập tức gắp tận ba quả.

Ba quả!

Sau khi gắp xong còn bình tĩnh nói: "Cảm ơn."

Úc Thược Thược suy yếu đáp: ".. Đừng khách sáo."

Sáng sớm anh ăn ba quả trứng luộc nước trà không sợ cholesterol tăng cao sao?

Sau khi Vũ Văn cầm trứng luộc nước trà lại hỏi: "Nồi bên cạnh cô có gì vậy?"

Cô vừa bất lực lại cam chịu nói: "Cháo rau củ, sắp xong rồi, anh có muốn nếm thử không?"

"Ừm." Vũ Văn lạnh nhạt xa cách nói: "Cảm ơn."

Cô thẫn thờ lấy thêm một cái bát sứ để anh tự dùng muôi múc.

Thế là cô trơ mắt nhìn Vũ Văn múc thêm một bát cháo rau củ.

Có lẽ vì cướp được thức ăn nên vừa lòng, vẻ mặt của Vũ Văn nhu hòa một chút, giọng nói thuần hậu như bức tranh sơn dầu màu sắc trang nhã: "Cảm ơn."

Ánh mắt cô nhìn Vũ Văn rời đi, nội tâm tan vỡ.

Không nghĩ tới anh lại là một giáo sư như vậy, dùng lớp da cao lãnh hời hợt che dấu ma tính cùng bản tính ăn hàng của mình.

Hình tượng sụp đổ trong nháy mắt.

Lần này hay rồi, cô càng ngày cách càng xa yêu cầu phải rời xa bạch nguyệt quang của nhân vật phản diện.

Có điều ngẫm lại cô dứt khoát vò mẻ lại sứt là được, dù sao vì chuyện của Văn Tuấn Khanh sớm muộn gì cô cũng phải trở mặt với nhân vật phản diện, thêm chuyện này cũng chẳng sao.

Sau khi Vũ Văn rời đi tất cả mọi người trong đoàn phim lần lượt rời giường chuẩn bị ăn sáng, vô cùng tán thưởng đối với bữa sáng cô làm.

Nhưng Vũ Văn một mình lấy mất ba quả trứng luộc nước trà cùng một bát cháo, kết quả trực tiếp nhất chính là..

Bọn họ không đủ đồ ăn.

Đạo diễn, phó đạo diễn và thư ký trường quay đều không có trứng luộc nước trà ăn, cháo cũng hơi không đủ.

Thư ký trường quay Lưu Y Quỳnh hỏi cô: "Sao lại không đủ trứng luộc nước trà vậy?"

Cô cười khổ.

Đoàn phim vì tiết kiệm, đồ ăn mua từ thôn dân đều dựa theo số người, nguyên liệu nấu ăn như trứng gà cũng vậy, mỗi người một quả, lúc đầu cô thật sự không nghĩ Vũ Văn sẽ một hơi cầm mất ba quả, còn không trả tiền!

Cô bất đắc dĩ trả lời: "Vị giáo sư Vũ sát vách sáng sớm thấy tôi nấu đồ ăn sáng, trên mặt chỉ kém không viết ba chữ "tôi muốn ăn", tôi khách sáo hỏi anh ta có muốn ăn không, ai biết là anh ta lập tức lấy mất ba quả, tôi cũng bất lực, sao có thể ăn được nhiều như vậy."

"Đúng đó." Đứng trước đồ ăn ngon, sự mê hoặc của trai đẹp cũng không có hiệu quả, Lưu Y Quỳnh cùng cô lên tiếng phê phán Vũ Văn: "Bề ngoài như vậy sao có thể mặt dày cầm đồ ăn của đoàn phim nghèo chúng ta chứ, thích chiếm lợi nhỏ như vậy, đúng là lãng phí vẻ đẹp mà."

"Đúng thế.." Úc Thược Thược tán đồng, nghĩ đến đống chuyện rối loạn giữa bọn họ: "Anh ta hiểu nhất là chuyện ăn xong chùi mép không chịu trách nhiệm, sau đó dùng bộ dạng của khổ chủ mà nói chuyện."

Giọng nói của bọn họ không to không nhỏ, vừa vặn để cho Vũ Văn đứng sau lưng họ mấy mét nghe được.

Vũ Văn đúng lúc đi ngang qua, muốn mang sinh viên lên núi ghi chép số liệu không ngờ lại nghe được mấy lời này.

Anh mím chặt môi đứng tại chỗ, sắc mặt đen như đáy nồi, vẻ mặt lạnh đến không thể lạnh hơn.

Vũ Văn bá đạo tổng tài công thêm giáo sư cao lãnh, từ trước tới nay chưa từng thiếu tiền, không ngờ rằng có một ngày anh sẽ vì ba quả trứng luộc nước trà mà bị người ta ghét bỏ.

Chính là ba quả trứng luộc nước trà vô cùng tầm thường, ngày thường anh cũng sẽ không nhìn đến.

Vũ tổng cực kỳ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Anh trực tiếp đi ra chỗ xa một chút, lấy điện thoại gọi cho chị Oánh.

Lúc này chị Oánh đang ăn sáng cùng Vũ Minh, sau khi nhìn thấy Vũ Văn gọi đến lập tức nhấn nghe: "Tiểu Vũ tổng, có chuyện gì sao?"

Vũ Văn lạnh nhạt nói: "Giải trí Hoàng Vũ có một nghệ sĩ tên Văn Tuấn Khanh, hiện tại đang quay một bộ phim, đầu tư vào đoàn phim kia, đặc biệt rút ra một phần tài chính để cải thiện đồ ăn hàng ngày."

"Được." Chị Oánh không hỏi nhiều, trực tiếp đồng ý chuyện này.

Vũ Văn cúp điện thoại, sắc mặt vẫn rất lạnh.

Tổng tài tức giận rồi vì thế quyết định phát tiền.

Sau khi chị Oánh ở bên kia cúp điện thoại, Vũ Minh liền hỏi: "Văn Văn có chuyện gì?"

"Không phải chuyện lớn gì." Chị Oánh cầm điện thoại tìm kiếm tư liệu liên quan, đầu cũng không ngẩng trả lời: "Bảo tôi đầu tư cho một đoàn phim."

"Đoàn nào?" Vũ Minh tò mò: "Trước giờ Văn Văn không hề quan tâm đến chuyện này mà."

Lúc này chị Oánh vừa vặn tìm được tư liệu liên quan đến Văn Tuấn Khanh và đoàn phim Hàn Thời Khách, đưa tới trước mặt Vũ Minh.

Vũ Minh vừa nhìn, cả người lập tức thấy không khỏe.

Bởi vì người khiến Vũ Văn mở miệng quản chuyện của Hoàng Vũ, là nam.

Còn là một nghệ sĩ nam trắng trẻo non nớt, vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, có loại khí chất đan xen giữa thiếu niên và thanh niên.

Nháy mắt anh ta liền tự tưởng tượng ra vô số tình tiết, nghĩ đến những chuyện phiền lòng chất chồng trong giới giải trí, đặc biệt là nghĩ đến chuyện nam nữ đều ăn gì đó.

Toàn thân Đại Vũ tổng càng không ổn, bỗng nhiên nhớ đến trước đó Vũ Văn cùng con gái nhà người ta cô nam quả nữ ở trong phòng một buổi tối nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Bản thân anh ta không kỳ thị đồng tính luyến ái nhưng nếu em trai ruột của mình biến thành người đồng tính anh ta vẫn không thể tiếp thu được.

Động tác của chị Oánh nhanh nhẹn, lập tức liên hệ với nhân viên liên quan đầu tư vào đoàn phim, ghi chú rõ một phần tài chính chuyên dùng để cải thiện đồ ăn thường ngày.

Sau khi cô ấy làm xong việc, thấy Vũ Minh hồn bay phách lạc ngồi ở đó tức khắc hiểu ra trong đầu đối phương chắc đã lái tới Thái Bình Dương rồi, cô ấy bình tĩnh nói: "Vũ tổng, đi thôi."

Vũ Minh hoảng hốt đáp lại một tiếng rồi đi theo, bỗng nhiên vẻ mặt lo lắng: "Tiểu Oánh à, cô nói nếu như Văn Văn biến thành gay thì tôi nên làm thế nào mới tốt."

Sắc mặt chị Oánh bình tĩnh, bình đến mức dường như còn mang theo vài tia ghét bỏ: "Ngài nghĩ nhiều rồi."