Trịnh Thế Bân đỡ lấy Hồ Loạn, cả người cậu vô lực áp lên người anh, “Cậu làm sao vậy?” Đưa tay lên sờ trán Hồ Loạn, bộ dáng cậu không giống như đang bị ốm, lại nói không thể có chuyện bị ốm nhanh như thế được, hai người còn vừa mới gặp nhau mấy chục phút trước cơ mà.
Trán đột nhiên bị sờ, cơ thể Hồ Loạn run lên, vừa dựa người vào ảnh đế vừa thở dốc nói, “Vừa rồi em uống rượu.” Cậu kéo cổ áo để thông gió cho bớt nóng, nhưng càng lúc cơn nóng lại càng dữ dội hơn.
Trịnh Thế Bân không nói gì, đưa cậu ra ghế sau ngồi.
Hồ Loạn run cầm cập nằm ở ghế sau, nhìn ảnh đế đang chăm chú lái xe. Ngón tay thon dài, khớp xương cân xứng rắn chắc, đây chính là thành quả của thói quen tập thể thao đều đặn, không hổ là người đứng đầu trong danh sách những người có bàn tay đẹp nhất.
Trịnh Thế Bân từ từ chuyển tay lái, tay anh dưới ánh đèn xe trông như một thứ đồ sứ, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người khác không cưỡng lại được.
Trịnh Thế Bân quay đầu, bắt gặp ánh mắt Hồ Loạn đang nhìn chằm chằm vào mình, “Sao thế?”
Cậu đương nhiên không dám nói là mình đang nhìn tay anh. Nhưng dưới thân đột nhiên lại xuất hiện phản ứng rất kỳ lạ.
“Em…có thể mở cửa sổ không? Nóng quá.” Cậu không dám nhìn ảnh đế, chỉ dám nhìn đông liếc tây mà lên tiếng.
Nóng cái rắm ấy. Trịnh Thế Bân cũng là người từng trải, chỉ cần nhìn một chút liền biết cảm giác khó chịu bây giờ của cậu không phải là do nóng bức. Nhưng dù sao bây giờ cũng đang lái xe trên đường, không tiện dừng lại nên anh chỉ có thể gật đầu, dửng dưng đáp lời, “Mở đi.”
Kết quả là cậu vừa mới mở được một chút mà khí lạnh đã tràn hết vào trong xe, khiến toàn thân anh rét run.
Hồ Loạn cọ cọ hai chân vào nhau, muốn xoa dịu chỗ đang cương lên. Tay vịn vào cửa sổ xe, đầu đổ đầy mồ hôi, thật khó chịu…Có thể nhào vào ảnh đế luôn được không?
Bị ý nghĩ này dọa sợ, cậu lắc lắc đầu, úp người xuống, thấy ảnh đế đang không chú ý tới, tay run rẩy mò vào trong quần xoa xoa, “Ưm…”
Cậu cuống quít bịt miệng lại, tránh không để ảnh đế nghe thấy.
Thực ra thì Trịnh Thế Bân vẫn luôn quan sát tình hình phía sau xe. Anh thấy Hồ Loạn úp người xuống, tay để trong quần, thực hiện hành động khó nói, mặt đỏ tai đỏ, nhắm mắt cắn môi, hai chân chậm rãi ma sát vào nhau, chỉ là đang ở trên xe, làm chuyện này cũng rất bất tiện.
Trịnh Thế Bân hít một hơi thật sâu, xe đã chạy vào gara khu chung cư của Hồ Loạn, anh dừng xe lại, không động đậy gì mà cứ ngồi yên trên xe.
Hồ Loạn đang bận cọ cọ chân nên không để ý là xe đã về đến nhà rồi. Hồi cậu học trung học cũng từng được bạn gái tỏ tình, nhưng sau đó đối phương lại ghét cậu vì thấy cậu ẻo lả quá, chỉ bởi cô bạn gái đó chưa từng gặp qua cậu con trai nào lại có thể cuồng loạn một minh tinh đến mức ấy.
Cho nên Hồ Loạn trước giờ vẫn không có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, mà cậu cũng không hề cảm thấy chuyện quá hâm mộ ảnh đế là có vấn đề gì. Trong đũng quần nóng đến phát đau, cậu chỉ có thể dùng hành động non nớt chà xát để làm giảm bớt độ khô nóng.
Toi rồi, càng chà càng nóng, mặt cậu đỏ bừng lên, chỉ hận mình không thể tàng hình ngay lập tức.
“A…Đau…Khó chịu….” Hồ Loạn run run, lập tức dừng động tác mình đang làm cùng mấy lời nói nức nở thất thố vừa rồi, cậu chợt nhớ ra thần tượng đang ở cùng xe với mình. Cậu cắn chặt răng nhịn cảm giác khó chịu trong người, vặn vẹo cơ thể kẹp chặt chân lại.
Trịnh Thế Bân thấy cậu thật sự khó chịu, bắt đầu nghĩ đến một khả năng không khả thi cho lắm.
Anh bật người ra khỏi xe, xuống ghế sau nâng cằm Hồ Loạn lên, mặt không chút dao động hỏi, “Vừa rồi ở chỗ kia cậu đã uống thứ gì?”
Đột nhiên đối mặt với ảnh đế, mà khóa quần vẫn còn đang mở, Hồ Loạn vội che hạ bộ, ấp úng nói, “Rượu.”
Hai gò má ửng đỏ, cậu không có can đảm đối mặt với Trịnh Thế Bân. Trước mặt người mình cực kỳ sùng bái mà lại làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này, cậu cố gắng loại bỏ suy nghĩ không đứng đắn trong đầu. Nếu còn nhìn mặt đối phương thêm lần nữa, chắc quan hệ bạn bè giữa bọn họ sẽ chấm dứt mất.
Trịnh Thế Bân vẫn nâng cằm Hồ Loạn như trước, chẳng qua tay đổi vị trí sang đỡ nửa bên mặt Hồ Loạn, “Hiện giờ cậu muốn thế nào?”
Giọng nói thanh lãnh như vô tình, chỉ có những người thân quen với Trịnh Thế Bân mới biết anh không phải là người thích xen vào chuyện của người khác. Trong bãi đỗ xe, dưới ánh đèn mờ ám, anh đóng cửa kính xe lại, mở điều hòa, không để ý đến Hồ Loạn đang không ngừng nói “Không.”
Cái gì mà muốn thế nào chứ? Hồ Loạn thật muốn an ủi “tiểu bảo bối” của mình, nhưng lại ngại ảnh đế nên xấu hổ không dám mò vào. Thật khó chịu, hai mắt cậu bắt đầu đỏ lên, trên đầu túa mồ hôi lạnh, “Anh Trịnh, em khó chịu.” Len lén không để Trịnh Thế Bân nhìn thấy, cậu khẽ chạm qua hạ thân.
Giọng nói thật đáng thương. Trịnh Thế Bân bất giác liên tưởng đến con thỏ nhỏ yếu ớt. Hồ Loạn vì quá nóng nên đã sắp cởϊ áσ đến nơi rồi, vẻ mặt muốn khóc của cậu khiến nửa người dưới của anh căng lại.
Vốn dĩ anh là thích đàn ông.
Trịnh Thế Bân lập tức ôm thắt lưng Hồ Loạn, để cậu dựa vào ngực mình, tay trái chui vào trong qυầи ɭóŧ của cậu sờ soạng, môi dán lên trán cậu, giọng nói trầm khàn vang lên, “Để tôi giúp cậu.” Thứ trong tay anh run lên. Mẫn cảm đến thế cơ à?
Hồ Loạn cũng từng thấy đám bạn trong ký túc xá tự tuốt súng, nhưng lúc đó cậu không có cảm giác gì cả. Vì đối tượng mà đám bạn nhắm tới đều là mấy em gái mông to-ngực to-ăn mặc thiếu vải. Cho dù cậu có nghe mấy giọng nữ trong AV cũng không sinh ra phản ứng gì, ngược lại còn cảm thấy thật chói tai. Nhưng khi cậu vô tình xem được GV thì tất cả lại thay đổi, thứ trong quần sinh ra phản ứng, từ hôm đó cậu liền biết mình thích đàn ông, sau đó tần suất xem trộm GV tăng lên càng nhiều. Một thời gian sau cậu mới phát hiện hành động này là do cậu thiếu cảm giác an toàn.
Qua bài giảng trên lớp lại biết cảm giác đó là do hoàn cảnh gia đình tạo ra, ví dụ như, người con gái nếu sống trong gia đình đơn thân thường sẽ tìm bạn trai là mấy người lớn tuổi để lấp đầy cảm giác thiếu thốn tình cảm của người cha.
Trong lòng cậu, Trịnh Thế Bân chính là Thần, một vị Thần nhìn không tới, cũng không thể chạm vào, có thể hợp tác và nói chuyện mấy câu như bạn bè với anh cũng đã đủ để khiến cậu hưng phấn. Bây giờ anh còn muốn giúp cậu sao? Thật sự đây là chuyện mà cậu nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Cho nên lúc tay ảnh đế chơi đùa thứ đó của mình, cả người cậu run lên tràn đầy kɧoáı ©ảʍ, không nhịn được liền dựa vào anh, nhỏ giọng kêu, “Anh Trịnh…” Cậu vươn tay ra muốn ngăn lại động tác của Trịnh Thế Bân, dù sao chuyện này cũng quá sức tưởng tượng rồi.
Trịnh Thế Bân coi lời cậu giống như mấy câu nói khách sáo, hành động ngăn cản của cậu cũng rất vô lực, anh dùng sức nắm tay cậu, cúi đầu hôn xuống môi cậu, tay lại bắt đầu lên xuống. Những ngón tay kia vốn vẫn luôn được fan khen nức khen nở, giờ đây lại đang cầm thứ đó của cậu. Tim Hồ Loạn đập thình thịch, cậu cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang nhích tới nhích lui trong quần mình.
Vải quần cọ sát vào da đùi khiến cậu phát đau. Cậu khó chịu đưa tay xuống xoa xoa.
Trịnh Thế Bân hơi ngớ người, ánh mắt tối lại, nhấc cậu ngồi lên đùi mình.
Hồ Loạn kẹp chặt chân, nuốt nước miếng, tiếng lột quần vang lên trong không gian xe chật hẹp chói tai đến mê người, như vừa dẫn dắt vừa kí©h thí©ɧ người ta nên làm gì tiếp theo.
Trịnh Thế Bân ôm chặt người trong lòng, ngón tay đùa nghịch “tiểu bảo bối” đang dựng đứng của Hồ Loạn, chỉ chốc lát giọng Hồ Loạn đã hoàn toàn trở nên nghẹn ngào, tay không tự chủ túm lên quần áo của Trịnh Thế Bân, thân thể không ngừng dán sát vào tay của Trịnh Thế Bân.
Được người mình luôn sùng bái “giúp”, Hồ Loạn vừa kích động lại vừa hưng phấn, chôn mặt lên bả vai ảnh đế, mũi cậu tràn ngập mùi thơm của nước giặt quần áo quen thuộc.
Thấy bộ dáng chủ động thân mật như muốn lấy lòng mình của Hồ Loạn, Trịnh Thế Bân liền vuốt ve lưng Hồ Loạn, dùng giọng điệu mê hoặc hỏi, “Tôi là ai?”
Hồ Loạn khó khăn ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt mơ màng, “Trịnh…Thế Bân.” Lúc này cậu không muốn gọi anh là “Anh Trịnh” nữa.
Trong tình cảnh này, Trịnh Thế Bân tuyệt đối không phải là Liễu Hạ Huệ, chí ít thì trong lòng anh không phải như vậy. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Hồ Loạn, cảm nhận sự mềm dẻo dưới tay.
Hồ Loạn không dám nhìn ảnh đế, trong lòng rối rắm, chỉ có thể tiếp tục vùi đầu vào bả vai của anh mà giả chết. Hai chân khẽ cọ như thúc giục động tác của anh nhanh hơn một chút.
Tuy đây là hành động vô thức nhưng lại rất lớn mật. Yết hầu của Trịnh Thế Bân càng lúc càng khô khan, môi anh miết lên tai cậu, “Hồ Loạn, em đang cố ý khıêυ khí©h tôi đấy hử?” Động tác tay của anh rất vừa phải, anh nhìn ra được Hồ Loạn không có kinh nghiệm trong chuyện này, bởi vì anh chỉ mới động được mấy cái mà cậu đã hạ vũ khí xuống rồi. Trịnh Thế Bân há miệng thở một hơi lớn, gục lên cổ cậu nghỉ ngơi.
Cảm giác khô nóng trong người đã đỡ hơn một chút, Hồ Loạn tận hưởng mùi nước hoa nam tính của anh, đó là mùi tỏa ra trên khăn quàng cổ, trên quần áo của anh chỉ có mùi nước giặt, nhưng dù là mùi gì thì cậu cũng đều thích, vì nó không giống như mùi nước hoa nồng đậm trên người các minh tinh khác.
Cậu có cảm giác hiện giờ mình thật giống lưu manh.
“Anh Trịnh…” Cậu lấy áo của mình lau tay cho ảnh đế, hai chân nhũn ra như không còn sức lực nữa. Hôm nay không phải chỉ là khai mở vùng đất mới, mà chính là khai mở cả một thế giới mới.
Ảnh đế lại giúp cậu làm chuyện cực kỳ xấu hổ đó, lúc cậu đang nghĩ chắc chắn là trong rượu có cái gì đó thì đột nhiên lại nghe ảnh đế hỏi, “Hồ Loạn, em đang cố ý khıêυ khí©h tôi đấy hử”, cậu rất muốn trả lời là do rượu tác động, nhưng có thật sự hoàn toàn là do rượu không?
Trong toàn bộ quá trình, ý thức của cậu vẫn luôn thanh tỉnh.
Trịnh Thế Bân vẫn rất bình tĩnh nhìn Hồ Loạn lau đi chất lỏng trong suốt đang dính trên tay mình, một ngón rồi lại một ngón, động tác vô cùng chăm chú.
Hồ Loạn đang lau thì cảm thấy phía sau mình có thứ gì đó cứng cứng nổi lên, nhất thời không nghĩ ra là cái gì, cậu liền hơi dịch người ra. Càng dịch càng cảm thấy thứ đó như nóng lên, rốt cuộc cũng biết đó là gì. Cậu ngừng thở, ngẩng đầu lên, xấu hổ cười cười, thứ đó đang nổi lên giữa đùi của cậu.
“Để em…giúp anh.” Phẩm chất tốt đẹp truyền thống của người dân Trung Quốc chính là “có qua có lại”, cậu không thể lợi dụng anh như vậy được.
“Em cố ý.” Lần này là câu khẳng định. Kỳ thật chỉ cần anh nhịn là vẫn có thể qua được. Vì không muốn làm ra chuyện “giậu đổ bìm leo” () cho nên anh chỉ muốn đơn thuần giúp cậu mà thôi. Nhưng hành động cọ cọ vừa rồi của Hồ Loạn lại phá hỏng hết kế hoạch của anh.
() Có nghĩa tương đương với câu “Thừa nước đυ.c thả câu”.
Anh hít một hơi thật sâu, quay Hồ Loạn lại, để cậu ngồi quỳ lên trên đùi mình, làm thành tư thế mặt đối mặt. Sau lưng Hồ Loạn là khoảng trống không, hai chân cậu mở rộng ra, không còn cảm giác an toàn nữa.
“Được.” Anh hôn lên môi Hồ Loạn, khàn giọng lên tiếng, đồng thời ôm chặt cậu để cậu không bị ngã, nhẹ giọng nói, “Em giúp tôi đi.”
Cậu không kìm được, hai chân run lên. Ảnh đế như vậy trông rất xa lạ, vị thần luôn cao cao tại thượng đột nhiên lại biến thành một người phàm trần bình thường, hai mắt cậu mơ màng.
Cậu nghe tiếng hôn môi của Trịnh Thế Bân, tê dại mà kí©h thí©ɧ.
Đầu nóng lên, không biết có phải là do di chứng mà rượu để lại hay không, khiến cho cậu trở nên lớn mật mà muốn điên cuồng một trận. Cậu cầm thứ đó của ảnh đế, mặt đối mặt, không tránh được phải đối diện với ánh mắt của ảnh đế. Hồ Loạn cảm thấy thứ đang ở trong tay mình cực kỳ nóng, lại thấy ảnh đế mỉm cười nhìn mình, tay cậu bất giác tăng lực.
Âm thanh hít khí vang lên, cằm bị ảnh đế giữ lấy, thứ trong tay cậu lại lớn thêm một chút.
“Không phải em cố ý đâu.” Cậu thành thật cúi đầu tranh nói trước. Đầu căng ra rất đau, cậu dựa vào ảnh đế, ngữ khí tội nghiệp.
“Aiz..” Bên lỗ tai truyền đến tiếng thở dài. Tay ảnh đế đi xuống, nắm lấy thứ đó cùng cậu, sau đó ôm chặt cậu hơn nữa.
“Hồ Loạn, em nhớ lấy.”
Hồ Loạn hô hấp không thông, cũng không hiểu ý ảnh đế là gì. Mặt cậu ửng hồng, mồ hôi túa ra đầy đầu làm tóc cậu dính bết lên trán, hai mắt như chứa nước, run sợ nhìn ảnh đế.
Hồ Loạn không nhớ rõ ảnh đế nói gì, chỉ nhớ rằng hai người đã trải qua một đêm dài trong xe, chuyện này như khắc sâu vào trong trí nhớ của cậu, sâu đến mức cậu ngủ thϊếp đi từ lúc nào cũng không hay biết.