Từ sau khi Tần Hy Dương một lần nữa khẳng định "không phải người kia không yêu" thì ba mẹ Tần cũng không ép buộc hắn nữa, dù sao cũng là hạnh phúc của hắn, ép buộc cũng chỉ mang đến đau thương cho con trai họ. Cho nên vẫn là mắt nhắm mắt mở cho qua, chuyện kết thông gia kia lần nữa bị từ chối.
Tần Hy Dương ngồi trên bàn làm việc xem bệnh án, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, hắn ngẩng mặt lên nhìn một cái, "Mời vào."
Người bước vào là nữ y tá dáng người nhỏ nhắn, cô nhìn hắn hơi mỉm cười đưa cho hắn xấp tài liệu, "Ân, bác sĩ Tần, trưởng khoa nhờ em đưa cho anh!"
"Ừm, cảm ơn! Cô để ở đó đi." Hắn lạnh nhạt gật đầu.
Cao Tú Tú hơi mím môi đặt lên bàn hắn rồi rời đi, cô đóng cửa phòng hắn lại cắn cắn môi. Hắn tại sao luôn đối với những người xung quanh lạnh lùng đến như vậy a?
Những y tá khác nhìn Cao Tú Tú từ phòng làm việc của Tần Hy Dương bước ra cười mấy tiếng. Xem đi, họ đoán có sai đâu! Lại một người nữa bị hắn lạnh lùng đuổi khéo ra ngoài rồi kìa!
Bọn họ đang bàn tán thì đột nhiên im bặt, từ xa lại bước đến một nam nhân vô cùng khốc suất. Có thể sánh ngang với bác sĩ Tần nha!
Nam nhân hơi nhíu mày nhìn một đám y tá tròn mắt si mê nhìn mình liền bước đến, hơi cong môi cười một cái, "Cho hỏi phòng làm việc bác sĩ Tần ở đâu?"
Một trong số họ ngượng ngùng e thẹn mỉm cười trả lời, "A, đi thẳng về phía trước rồi rẽ trái là đến!"
"Cảm ơn!"
Dứt lời người kia liền tiêu sái rời đi. Phía sau lưng lại là những trận nghị luận sôi nổi.
Cửa phòng lần nữa mở ra, Tần Hy Dương hơi nhíu mày vốn nghĩ là nữ y tá lúc nãy, không ngờ lại là người khác.
Âu Dương Kha một thân tây trang phẳng phiu ngồi xuống ghế tự rót cho mình ly nước. Hắn nhìn y một cái rồi tiếp tục làm việc, "Sao hôm nay cậu lại đến đây?"
"Không có việc không thể đến tìm cậu sao?" Âu Dương Kha lười biếng ngã người ra sau, bộ dạng khác hẳn lúc nói chuyện với y tá.
"Không phải cậu còn công việc ở công ty sao?"
Âu Dương Kha phẩy tay, "Ais, giải quyết xong rồi! Vừa rồi đi ăn với đối tác, tiện đường ghé qua nhìn cậu một cái."
"Nhìn đủ chưa?" Tần Hy Dương hơi nhướng mày nhìn y.
"Ân, vừa đủ!" Âu Dương Kha lại bắt chéo chân, nghĩ nghĩ một chút lại nói, "Hm... việc cậu nói, tìm cái người kia..."
Còn chưa nói xong Tần Hy Dương liền ngẩng mặt lên, thần tình nghiêm túc lại có chút chờ mong, "Cậu tìm được rồi sao?"
Âu Dương Kha lắc đầu, "Chưa. Tớ muốn hỏi là, người kia là nam nhân hay nữ nhân? Tên là gì?"
Thật tình là làm bạn bao nhiêu năm, y vẫn có chút không hiểu được hắn nha! Từ lúc học chung Cao trung với hắn, y đã biết hắn tìm người thần bí đó. Lại lên đại học, hắn vẫn tìm. Đến tận bây giờ hắn vẫn còn tìm. Hỏi hắn, hắn chỉ lắc đầu. Hỏi mãi hắn mới chịu để y tìm giúp. Nhưng mà, cơ hồ y có giúp cũng như không. Hắn ngay cả người đó là nam nhân hay nữ nhân, tên là gì, bao nhiêu tuổi còn không chịu tiết lộ cho y. Y tìm cứ như mò kim đáy bể.
Tần Hy Dương hơi ngẩn người. Tô nhi đời này tên gì? Nam nhân hay nữ nhân? Việc này hắn thật sự không biết.
"A Dương!" Âu Dương Kha hơi nheo mắt, "Sao mỗi lần hỏi cậu đều ngẩn người thế hả?"
"Tớ... không biết!" Tần Hy Dương cụp mắt, tiếp tục xem bệnh án.
Không biết? Âu Dương Kha có hơi nhíu mày. Đến ngay cả hắn còn không biết, nói vậy chẳng phải tìm trong vô vọng sao?
"A Dương! Có phải cậu..."
Lời còn chưa nói hết, Tần Hy Dương đột nhiên ngước mắt nhìn y một cái, "Nhưng mà, tớ còn nhớ rõ dung mạo người đó."
Đúng vậy, dung mạo của Tô nhi hắn mãi mãi cũng không quên được. Chỉ cần nhìn được, hắn chắc chắn nhận ra.
"Cậu..." Âu Dương Kha lắc đầu, "Hais, tiểu tử cậu đúng là si tình. Si tình tới ngốc!"
Nói hắn ngốc, đúng hơn là nói hắn cố chấp.
Tần Hy Dương lắc đầu hiếm có ôn nhu cười, "Là bởi vì cậu chưa tìm được người cậu yêu. Tìm được rồi cậu cũng sẽ giống như tớ bây giờ thôi."
Âu Dương Kha ở lại nói chuyện với Tần Hy Dương một lúc rồi đi. Hắn thì vẫn tiếp tục làm việc của mình mà không tiễn. Âu Dương Kha đen mặt, muốn hắn tiễn sao? Quên đi!
Nháy mắt một cái đã đến giờ tan tầm, xem lại lịch làm việc, hôm nay không có lịch trực cũng không tăng ca, hắn liền thu dọn đồ đạc về nhà. Khi về còn phải ghé qua siêu thị, tuy sống một mình nhưng hắn lại rất thường xuyên đi siêu thị mua thức ăn, như vậy khi tìm được Tô nhi hắn mới có thể vỗ béo cho nhi tử mình... Cũng không biết bây giờ Tô nhi đang lưu lạc ở đâu, có ăn uống đầy đủ không hay phải chịu cực khổ...
Hồng Nguyệt sau khi tan tầm liền về nhà. Nhà của bà ở khu chung cư Phong Vũ, đầy đủ tiện nghi. Chỉ thiếu hơi người. Chồng bà mất cách đây ba năm, hai người có một con trai, năm nay cũng đã hai mươi bốn, ba năm trước con bà nói muốn đi du học một thời gian, bà cũng không cổ hủ cũng không lo lắng bảo bọc con trai quá mức, nếu con trai thích bà cũng không ngăn cản nên liền đồng ý.
Nhìn qua nhìn lại cũng chỉ một mình, thế rồi đứa cháu duy nhất tốt nghiệp Cao trung, bà liền nói chuyện với bà nội đứa nhỏ lo cho đứa nhỏ lên đại học. Không ngờ đứa nhỏ lại xuất sắc như vậy đậu vào S đại, bà vui mừng không thôi, còn định cho đứa nhỏ ở cùng mình để dễ chăm sóc. Thật không ngờ đứa nhỏ sợ mang đến phiền toái cho bà mà ở trong ký túc xá trường. Hais, có trời mới biết đứa nhỏ này từ nhỏ đã không khỏe, đã vậy còn không chịu ở gần bà. Càng nghĩ Hồng Nguyệt càng không vừa lòng nhíu mày, gọi điện thoại.
Chuông điện thoại vừa đổ bên kia liền bắt máy, giọng nói nam hài ôn nhu lên tiếng, "Alô, dì khỏe không?"
Đứa nhỏ này! Đầu mày Hồng Nguyệt hơi giãn ra, nhẹ giọng hỏi, "Dì khỏe! Hàm Hàm, ngày mai con rảnh không?"
Phó Tư Hàm ngồi tại bàn học vừa nghe điện thoại vừa làm bài nhẹ giọng nói, "Ân, ngày mai con rảnh!"
"Tốt, ngày mai con đến bệnh viện dì khám sức khỏe cho con!" Hồng Nguyệt ôn nhu cười.
Phó Tư Hàm hơi nhíu mày, xoa xoa mũi. Không phải là cậu không không thích dì mà là cậu sợ làm mất thời gian của dì a!
"Hàm Hàm ngoan nghe lời dì! Dì chỉ có một đứa cháu là con thôi!"
Phó Tư Hàm hơi mím môi, "Vâng!" một tiếng. Liền sau đó nghe tiếng thở phào của Hồng Nguyệt, hai người trò chuyện một chút rồi bà giục cậu đi ngủ sớm. Thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu!
Phó Tư Hàm để điện thoại qua một bên tiếp tục làm bài tập, gần một giờ sau cậu mới trèo lên giường nằm. Lại nghĩ đến ngày mai phải đến bệnh viện Phó Tư Hàm mím môi, thật sự là cậu có hơi sợ bệnh viện đó!
Ba mẹ Phó Tư Hàm mất lúc cậu lên mười, là bệnh nặng không qua khỏi và qua đời trong bệnh viện. Ngày ấy dưới quê làm gì có kỹ thuật tiên tiến, lại nói từ quê cậu nếu muốn lên A thị cũng mất một ngày mới đến, bệnh viện dưới đó làm sao có thể đưa ba mẹ cậu lên tận A thị. Vì thế, trong ký ức của Phó Tư Hàm, bệnh viện là một nơi lạnh lẽo với mùi thuốc sát trùng gay mũi, khắp nơi vang tiếng than vãn, những con người ngồi bó gối trước phòng bệnh mặt mày tiều tụy, tất cả phủ một màu tang thương.
Từ lúc ba mẹ qua đời cậu ở với bà nội, cho đến ba tháng trước cậu nhận được phiếu báo điểm đậu vào S đại mới quyến luyến tạm biệt bà nội đến A thị.
Hồng Nguyệt là dì ruột của cậu, ngày biết cậu đậu vào S đại bà vui mừng đến rơm rớm nước mắt, còn dọn sẵn một phòng trong nhà bảo cậu đến ở để tiện chăm sóc nhưng cuối cùng cậu cũng không có đến.
Lúc cậu còn ở với bà nội thỉnh thoảng dì cũng về thăm cậu, lại còn lo bà nội đã già không làm ra tiền nên dì làm cho cậu một cái thẻ mỗi tháng đều chuyển tiền vào đó. Dì đã rất tốt với cậu rồi, cậu không thể làm phiền dì được, bởi dì cũng có gia đình riêng mà! Cậu không thể không biết điều mà tiêu tiền của dì rồi còn dọn đến nhà dì ở lì đó được!
Thở dài một cái, Phó Tư Hàm trở mình đắp chăn ngủ. Học ở A thị này bốn năm, dù sao cũng không tránh được. Ngày mai lại đến bệnh viện một lần vậy! Hy vọng bệnh viện dì làm không quá đáng sợ...