Liêu Vũ Ninh nhíu mày nhìn nam nhân đang bước vào thang máy. Sau cái hôm ở bờ sông Tô Giang kia, Âu Dương Kha thực sự sống chết bám theo y.
Bình thường y thấy hắn đã phiền nay lại còn phiền hơn. Nhất cái cái vẻ mặt vô lại ấy, nhìn hắn y lại nhớ lại Kinh Kha kia. Đều khiến người ta chán ghét.
"Vũ Ninh, hôm nay cậu đi làm về sớm nhỉ!" Âu Dương Kha mỉm cười nhìn y, "Có đói không? Chút nữa chúng ta đi ăn cùng nhau!"
Liêu Vũ Ninh nhíu mày nhìn cửa thang máy mở ra, vội bước ra ngoài lạnh lùng nói, "Tôi không có thói quen ăn ngoài."
Hắn mỉm cười nhanh chân bước theo y, "Vậy qua nhà tôi ăn thế nào? Tôi sẽ phá lệ xuống bếp làm bữa tối cho chúng ta!"
Liêu Vũ Ninh lấy chìa khóa trong túi, tra vào ổ, "Cảm ơn, anh có thể không phá lệ!"
Hắn dựa tường galant nói, "Vì cậu, tôi phá lệ một chút cũng không sao!"
Y liếc mắt nhìn hắn một cái, "Vậy, anh có thể phá lệ không làm phiền tôi nữa được không."
Âu Dương Kha nhe răng cười, "Đương nhiên là... không! Tôi đang cố gắng biến mình trở thành chấp niệm của cậu mà!"
Liêu Vũ Ninh mím môi lạnh lùng nhìn hắn, "Tôi không cần."
Hắn nhìn y, nhếch môi, "Sao lại không cần? Hôm đó chẳng phải cậu muốn tự vẫn sao? Chính mắt tôi..."
"Đủ rồi!" Liêu Vũ Ninh lạnh giọng nói, "Anh muốn gì?"
Hắn mỉm cười, "Muốn ăn tối cùng cậu!"
"Nửa giờ sau tôi qua."
Nói xong, Liêu Vũ Ninh lạnh lùng bước vào nhà đóng cửa lại.
Âu Dương Kha xoa mũi cười cười quay trở về nhà mình.
Hắn biết chuyện tối hôm đó chính là điểm yếu của y. Chỉ cần nói đến liền như chạm vào vảy ngược của y, nhưng mà, hình như y cũng sợ người khác biết chuyện đó thì phải...
Âu Dương Kha nhún vai, có thể hắn đáng khinh nhưng mà nếu không dùng cách này y sẽ không chịu thỏa hiệp.
Aiss, hắn cũng thật tò mò chuyện tối hôm đó là chuyện gì nha! Vì thành thật mà nói thì tối hôm đó hắn chỉ vừa đến nơi và nghe được Liêu Vũ Ninh ngẩn người thì thào "K còn chấp niệm nữa thì sống làm gì." khiến tim hắn nhói lên nên mới nói những lời kia với y.
Rồi không biết vì sao, hắn lại bám theo y. Người mà trước đó hắn còn thấy không ưa nổi. Ban đầu hắn lén theo sau y là vì sợ y sẽ đi tự tử, đi theo y một cách nhàm chán, thậm chí có lúc còn muốn bỏ về.
Nhưng mà nhờ bám theo hắn mới biết Liêu Vũ Ninh kia trong ngoài bất nhất.
Y luôn lạnh nhạt với mọi người, nhưng thỉnh thoảng lại chuyển tiền của mình đến cô nhi viện.
Y nhìn mọi thứ bằng đôi mắt thờ ơ nhưng mỗi khi rảnh rỗi lại đến công viên cho bồ câu ăn, ôn nhu nhìn mấy đứa trẻ lẫm đẫm đi cùng ba mẹ rồi cười nhẹ một cái.
Có lần hắn thấy y mua liền một túi kẹo cho mấy đứa nhỏ ở đó. Xong rồi đi về nhà. Chỉ vậy thôi cũng mỉm cười. Suốt cả quãng đường đều cúi đầu cười nhẹ.
Càng theo sau y, hắn lại càng cảm thấy bản thân dường như bị y cuốn vào. Hắn thích y lúc nào chẳng hay.
Nửa giờ sau, Liêu Vũ Ninh đứng trước cửa nhà Âu Dương Kha, gõ cửa ba tiếng.
Hắn bận bịu trong bếp, vừa nghe tiếng gõ cửa liền bước nhanh ra mở cửa nhà.
"Đến rồi à! Vào đi! Ngồi trên ghê đợi tôi một chút, bữa tối sắp xong rồi!"
Dứt lời liền quay trở vào bếp.
Liêu Vũ Ninh ngồi xuống ghế nhìn hắn đã vào bếp che miệng cười khẽ. Lần đầu tiên y thấy hắn một thân quần short áo thun ngực mang tạp dề, tay cầm đũa. Buồn cười chết mất!
Mười phút sau, Âu Dương Kha cởi tạp dề đi ra, "Vũ Ninh, ăn cơm thôi!"
Liêu Vũ Ninh không nói một lời đứng lên vào bếp.
Âu Dương Kha nhìn vậy nhưng mà tay nghề nấu ăn thật không tệ. Điều này làm Liêu Vũ Ninh có chút bất ngờ. Thật sự là y không ngờ hắn có thể nấu ăn, còn nấu ngon như vậy!
Suốt bữa cơm, Âu Dương Kha liên tục gắp thức ăn vào bát Liêu Vũ Ninh, y từ chối mấy lần hắn vẫn như không có chuyện gì mà tiếp tục gắp.
Đến khi ăn xong, Liêu Vũ Ninh thu dọn bát đũa hắn liền mang đi rửa sạch. Y nhìn hắn đứng rửa bát, đứng lên, "Tôi về nhà!"
"Hả?" Âu Dương Kha quay lại nhìn y, "Sao lại về rồi?"
"Tôi không quen ở nhà người khác!" Nói xong y quay đi, "Cảm ơn bữa tối!"
"Này, cậu không..." ở lại một chút được sao?
Lời còn chưa nói xong, cửa nhà đã mở ra rồi đóng lại. Trong nhà chỉ còn mình hắn.
"Sao lại khó đổ thế chứ! Aiss..."
.
Liêu Vũ Ninh nằm trên giường ngẩn người. Y thật sự không hiểu tại sao Âu Dương Kha lại tự dưng đối tốt với y như thế.
Trước kia, hắn vốn có vẻ không ưa gì y. Nói cách khác, hắn đối với y là kiểu ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng chán ghét.
Nhưng mà... Liêu Vũ Ninh khẽ nhíu mày. Có lẽ là tối hôm đó chăng? Là vì y đáng thương như vậy nên mới thương hại y sao? Liêu Vũ Ninh nhếch môi cười nhạt rồi xoay người nhắm mắt.
Mấy hôm sau, Liêu Vũ Ninh cùng Tần Hy Dương được gọi cùng tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân.
Năm giờ đồng hồ trôi qua, khi ca mổ hoàn thành. Liêu Vũ Ninh lau mồ hôi, lấy thêm miếng khăn giấy đưa cho Tần Hy Dương.
Hắn nhận lấy, nhìn y, "Nghe nói, Âu Dương đang theo đuổi cậu?"
Liêu Vũ Ninh ngẩn người một lúc khẽ lắc đầu, "Tôi... không biết."
Hắn nhìn y khẽ thở dài bảo y ngồi xuống ghế, "Hợi nhi, có phải con còn chấp nhất chuyện Kinh Kha hành thích ta năm đó không?"
Liêu Vũ Ninh mím môi khẽ gật đầu.
"Thật ra, năm đó ta chính là người bày ra một màn kịch ấy." Tần Hy Dương đan tay lại, chậm rãi nói, "Kinh Kha vốn được Thái tử Đan phái đến để gϊếŧ ta, nhưng mà y không làm vậy. Bất quá người của Thái tử Đan nếu biết được, hắn sẽ khó mà sống. Cho nên ta mới nghĩ ra cách, dựng nên màn kịch Kinh Kha hành thích Tần đế. Sau đó loan tin Kinh Kha hành thích bất thành, bị gϊếŧ chết."
Liêu Vũ Ninh kinh ngạc nhìn Tần Hy Dương, hắn ngừng lại một chút, nhìn y.
"Con có biết năm đó, Kinh Kha cũng thích con?"
Liêu Vũ Ninh cụp mắt, khẽ gật đầu.
"Nhưng cuối cùng hắn cũng rời đi."
"Hắn nói với ta, hắn sẽ không ép buộc con phải thích hắn. Tình cảm không thể cưỡng cầu. Cho nên hắn mới quyết định rời khỏi hoàng cung đi chu du thiên hạ." Tần Hy Dương hơi ngửa đầu ra phía sau như hồi tưởng lại chuyện cũ, "Không lâu sau đó bị ám vệ của Thái tử Đan phát hiện, hắn ra lệnh ám vệ gϊếŧ chết Kinh Kha."
Liêu Vũ Ninh ngẩn người.
Hóa ra hắn không phải trêu đùa y. Hóa ra không phải hắn chán ghét y. Hóa ra... hắn không phải không muốn trở lại hoàng cung. Hắn là không thể trở về.
Tần Hy Dương nhìn Liêu Vũ Ninh ngẩn người, đôi mắt phảng phất tiếc nuối, hối hận, nhẹ giọng nói, "Chuyện lúc trước đã qua rồi. Ông trời cho con sống lại, con hãy trân trọng mà nắm bắt."
"Con..."
"Được rồi, ta không ép con! Chuyện tình cảm là tự bản thân quyết định, có ép cũng vô dụng!" Hắn nhìn cậu, khẽ vỗ vai, "Nhưng mà ta nghĩ con nên suy nghĩ kỹ lại chuyện này!"
Liêu Vũ Ninh mím môi gật đầu, "Dạ!"
Tần Hy Dương mỉm cười, vỗ nhẹ vai y rồi rời đi.
Liêu Vũ Ninh ngồi ngốc trên ghế ngẩn người. Hồi lâu sau y mới đứng dậy trở về phòng làm việc.
.
"Vũ Ninh, tan rồi à? Về thôi, tôi chở cậu về!"
Liêu Vũ Ninh nhìn người đang ngồi trên xe nhe răng cười, y nhíu mày, "Sao anh lại ở đây?"
Âu Dương Kha chớp chớp mắt, "Tôi tiện đường đi ngang đây!"
Y nheo mắt nhìn hắn, "Vậy cho hỏi một tuần anh tiện đường mấy ngày vậy?" Ngày nào cũng tiện đường, hắn cho y là tên ngốc chắc!
"Ờ... thì..." Âu Dương Kha nháy mắt với y một cái, "Ngày nào cậu còn làm ở đây thì tôi vẫn còn tiện đường!"
"Vớ vẩn!"
Liêu Vũ Ninh nhíu mày, nhìn chiếc xe vẫn chầm chậm di chuyển bên cạnh mình, nhíu mày.
Cuối cùng y cũng ngồi vào xe, hắn mỉm cười khởi động, đánh vô lăng rẽ hướng về nhà.
.
Liêu Vũ Ninh thật sự nghe lời Tần Hy Dương suy nghĩ về cuộc nói chuyện của hai người họ hôm đó.
Trước kia y chán ghét hắn bởi hắn là bạn của phụ vương, sau lại hành thích phụ vương. Phụ vương không gϊếŧ hắn mà còn đối đãi hắn như chưa hề có chuyện gì... Rồi tối hôm ấy, hắn vô lễ với y. Sau đó hắn rời kinh. Lần rời kinh ấy cũng chính là mãi mãi không trở lại.
Bây giờ biết được sự thật rồi, y tiếc nuối, y hối hận... y bối rối.
Y sẽ học cách đối tốt với Âu Dương Kha của thực tại sao? Y sẽ mở lòng chấp nhận hắn sao?
Liêu Vũ Ninh nhíu mày trở mình một cái.
Cả đời y sợ nhất chính là người khác đối tốt với mình. Triệu Cao năm đó đối tốt với y bao nhiêu, cuối cùng lại làm tổn thương y bấy nhiêu. Một kiếm gϊếŧ chết y, đến tận bây giờ y vẫn còn nhớ như in cái nhếch môi cười nhạo của gã.
"Đứa nhỏ tội nghiệp, đến phụ vương ngươi còn không thương yêu ngươi thì ai thương yêu ngươi được chứ!"Cuối cùng Hoàng đế đại Tần bị người đời phỉ nhổ chính là hắn. Làm nhà Tần diệt vong cũng là hắn. Chết còn bị chôn như thứ dân, không một người thương xót...
Liêu Vũ Ninh khẽ nhắm mắt.
Âu Dương Kha, anh tốt với tôi như vậy... là thật lòng sao? Anh sẽ không phản bội tôi đúng không? Anh sẽ không chán ghét tôi... đúng không?
Hôm nay Liêu Vũ Ninh tan ca sớm hơn mọi khi, chân vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện đã nhìn quanh một lượt.
"Hôm nay mình tan ca sớm quá!"
Đột nhiên chiếc taxi chạy đến, bác tài nhìn cậu vui vẻ hỏi, "Cậu có muốn đi taxi không?"
Liêu Vũ Ninh nhìn ông, nghĩ nghĩ một lúc gật đầu.
"Đưa tối đến ..."
Liêu Vũ Ninh ngồi trên xe nhìn ra cửa khóe môi nhàn nhạt cười.
Âu Dương Kha chắc sẽ bất ngờ nhỉ? Tự dưng lại thấy y đứng dưới sảnh công ty của hắn... Hắn sẽ như thế nào đây? Trợn mắt? Kinh ngạc? Hay cười đến không khép được mồm?
Đột nhiên Liêu Vũ Ninh nheo mắt, "Chú à, dừng xe một chút!"
Bên kia đường, Âu Dương Kha cười đến khép không được mồm ôm lấy nam nhân cao gầy, hai người dính sát vào nhau cười nói vô cùng thân thiết.
Liêu Vũ Ninh ngẩn người bật cười... Thì ra là vậy! Vốn đã có người mình thích rồi thì tại sao lại làm thế với tôi chứ? Xem tôi là tiêu khiển sao?
"Chú à, đổi hướng đi! Tôi trả thêm tiền cho chú!"
Lúc Âu Dương Kha về nhà, nhìn sang cửa nhà đối diện vẫn còn khóa, nhíu mày lo lắng. Hôm nay y tan ca sớm, hắn đến bệnh viện thì y đã về mất rồi... nhưng mà, cửa nhà sao vẫn còn khóa? Y đã đi đâu chứ?
Gần nửa đêm, Liêu Vũ Ninh cả người say mèm trở về.
Âu Dương Kha nghe tiếng mở cửa vội chạy ra. Thấy y đứng còn muốn k vững liền đỡ lấy.
Liêu Vũ Ninh hất tay hắn ra, lạnh lùng nói, "Đừng đυ.ng vào tôi!"
"Em sao lại uống nhiều như vậy?"
"Chuyện của tôi anh hỏi làm gì."
"Vũ Ninh, em sao vậy? Nói tôi nghe có được không?"
Liêu Vũ Ninh nhếch môi cười nhạo, "Anh làm ơn thôi cái điệu đó đi."
"Tôi là quan tâm em đó! Liêu Vũ Ninh, chẳng lẽ tôi đối với em thế nào, bản thân em không rõ sao?"
Y bật cười, hai mắt đỏ quạch nhìn hắn, "Âu Dương Kha, coi như tôi xin anh đó! Đừng thương hại tôi nữa có được không?"
"Liêu Vũ Ninh, em có ý gì?" Âu Dương Kha nhíu mày, lạnh lùng nhìn y, "Em cho là tôi tốt với em, quan tâm em tất cả chỉ vì thương hại thôi sao?"
"Không đúng sao?" Liêu Vũ Ninh trào phúng nhìn hắn, "Tim đã có người mình yêu thích rồi thì đừng đối tốt với tôi." Y ngẩn người, cúi đầu như van xin hắn, "Đừng cho tôi tự mình đa tình nữa. Tôi đã đủ đáng thương lắm rồi. Làm ơn đi, đừng tổn thương tôi nữa. Tôi xin anh đó!"
"Liêu Vũ Ninh!" Âu Dương Kha nắm lấy tay y, ép y nhìn thẳng vào mắt mình, nghiêm túc nói, "Tôi không thương hại em. Tôi yêu thích em. Tim tôi đúng là có một người. Chính vì có người nên tôi mới luôn đối tốt với người đó, quan tâm người đó, lo lắng cho người đó." Càng nói hắn càng tức giận, "Vậy mà người đó đối với tôi chẳng khác nào người xa lạ, lạnh lùng với tôi, lạnh nhạt với tôi. Tôi chấp nhận hết, xem như không có gì, kiên trì theo đuổi. Cuối cùng đổi lại được lời van xin kia sao?"
"Ha" Liêu Vũ Ninh nhếch môi cười, "Miệng thì nói yêu thích tôi, quan tâm tôi. Tay lại ôm một người khác. Chẳng lẽ kẻ kia cũng là Liêu Vũ Ninh à?"
"Ai?" Âu Dương Kha ngẩn người. Hắn ôm ai chứ?
Đột nhiên hai mắt mở lớn, nhếch môi cười, "Em cũng thích tôi đúng không?"
"Thích hay không quan trọng sao?"
"Đương nhiên! Tôi theo đuổi em cực khổ vậy mà!"
"Ha" Liêu Vũ Ninh bật cười tự giễu, "Phải. Thì sao? Thương hại tôi sao?"
Bất thình lình hắn ôm lấy y, hôn xuống đôi môi hồng nhuận say men rượu kia. Đầu lưỡi mạnh bạo cạy mở đôi môi lành lạnh của y, bắt đầu cắи ʍút̼.
"Ưm~ ưm~"
Liêu Vũ Ninh yếu ớt đẩy hắn ra nhưng vô dụng, cuối cùng còn bị đầu lưỡi của hắn cuốn vào cái hôn sâu.
Không biết qua bao lâu, hắn tách khỏi môi y kéo theo sợi chỉ bạc.
Liêu Vũ Ninh thở dốc, mím đôi môi sưng đỏ của mình lại, tát hắn một cái.
"Đồ khốn!"
Âu Dương Kha bị tát một cái cũng không tức giận, nắm lấy bàn tay thon gầy của y.
"Người hôm trước em thấy là bạn học cũ của anh! Người ta đã có gia đình, vợ của hắn còn mang thai năm tháng! Đừng ghen nữa!"
Liêu Vũ Ninh mím môi không lên tiếng.
Hắn khẽ mỉm cười, ôn nhu hôn lên môi y thêm một cái.
"Quan tâm kia, yêu thích kia chỉ dành cho em! Anh thật sự thích em. Là yêu thích, không phải thương hại."
.
Âu Dương Kha kéo Liêu Vũ Ninh vào nhà mình, đặt y ngồi xuống sô pha, bản thân mình đóng cửa nhà lại rồi pha cho ly trà giải rượu.
Liêu Vũ Ninh ngẩn người nhìn bóng lưng bận rộn của hắn dưới bếp, đột nhiên y đứng lên.
Âu Dương Kha pha xong ly trà, xoay người lại liền thấy y đứng sau lưng mình. Hắn giật mình nhìn y, còn chưa kịp nói thì nghe y hỏi.
"Anh, thật sự thích tôi sao?"
Hắn nhìn y, khóe môi khẽ cong ôn nhu vuốt nhẹ má y, "Đúng vậy! Rất thích em!"
Đột nhiên y bước lại gần hắn, đôi môi lạnh lẽo áp lên môi hắn, vụng về hôn.
Âu Dương Kha kinh ngạc nhưng rất nhanh khẽ cười, hai tay ôm lấy eo y, đón nhận nụ hôn kia.
Không biết qua bao lâu, Âu Dương Kha rời khỏi đôi môi mềm mại kia, hôn nhẹ lên nó khàn khàn hỏi.
"Về phòng anh được không?"
"Ừm!"
Dứt lời hắn bế y lên bước nhanh về phòng.
Âu Dương Kha đặt Liêu Vũ Ninh xuống giường, cúi xuống hôn kên đôi môi kia, bàn tay chậm rãi vuốt ve cơ thể mảnh khảnh cách lớp quần áo.
"Ưm~ hưm~"
Nụ hôn dần cuồng nhiệt rút cạn hơi thở của y, dần dần hắn rời khỏi đôi môi đã sưng lên, môi dưới còn bị cắn tụ thành vết bầm đỏ. Môi hắn lướt qua má y, hôn lên trán, chóp mũi rồi đến vành tai, dọc xuống cổ, xương quai xanh, nơi nơi đều lưu lại ấn ký riêng của mình. Bàn tay cũng không rảnh rỗi mà cởϊ qυầи áo của cả hai.
Đến khi da thịt tiếp túc với nhiệt độ bên ngoài cộng thêm bị bàn tay Âu Dương Kha chậm rãi vuốt ve, Liêu Vũ Ninh hé miệng thở dốc, bên dưới cũng không chịu được mà cương lên.
"A~ ưm~"
Âu Dương Kha khẽ nhếch môi cười, day cắn đầu ngực sưng hồng kia, mυ"ŧ nhẹ một cái, bên kia hắn dùng tay mình nặng nhẹ xoa ấn.
"Ân~ a~ a~"
Liêu Vũ Ninh nhíu mày mím môi ngăn lại âm thanh chính mình phát ra. Y không thể như thế được... không thể.
Đột nhiên Liêu Vũ Ninh vùng dậy, đẩy hắn nằm xuống giường rồi ngồi lên người hắn.
"Không thể được."
"Hửm?" Âu Dương Kha nhíu mày nghi hoặc.
"Tôi thượng anh!"
Hắn nhìn y, bật cười ngồi thẳng dậy ôm y vào lòng. Bàn tay ôm lấy bờ mông tròn trịa xoa nắn, "Để xem đã!" Dứt lời liền hôn lên môi y.
Một hồi lâu sau, nụ hôn chấm dứt. Liêu Vũ Ninh yếu ớt trừng Âu Dương Kha. Chỉ thấy hắn lấy từ đâu ra tuýp bôi trơn, chậm rãi đổ vào tay rồi lần xuống dưới mông y.
"Âu. Dương. Kha."
"Ừm!" Hắn chôn mặt vào hõm cổ y, gặm cắn, "Ngoan nào, em đừng nghĩ đến chuyện không thể xảy ra nữa! Thực tế một chút đôi khi lại có lợi!"
Hai tay Liêu Vũ Ninh nắm chặt gra giường, cắn môi không cho phát ra âm thanh dâʍ đãиɠ kia.
Hắn nhìn y, đột nhiên xấu xa cười. Bàn tay còn lại, một lần nữa bao lấy tiểu Vũ Ninh chậm rãi lên xuống, ngón tay lại như có như không xoa ấn đỉnh đầu kia, dịch trong suốt lại rỉ ra nhiều hơn.
"Ưm~ a~ a~"
Phía dưới dần vào được hai ngón, rồi ba ngón, bốn ngón. Âu Dương Kha cười khẽ rút ngón tay ra khỏi huyệt động, hôn lên môi y một cái.
"A~ ha~" Liêu Vũ Ninh nhíu mày thở dốc, phía dưới trống rỗng làm y thật khó chịu.
Đột nhiên, trước cửa động áp vào một vật ấm nóng. Vật kia chậm rãi vờn quanh một lúc, nửa muốn vào lại nửa như không.
Liêu Vũ Ninh bức rức thở dốc, mông vô thức di chuyển theo vật kia.
Hắn nhìn y, khẽ cúi xuống thì thầm vào tai y, "Nhớ cho kỹ, tôi là Âu Dương Kha. Là bạn đời của em."
"Ưm~" Liêu Vũ Ninh vô thức gật đầu, đôi mắt phượng mơ màng đầy câu dẫn nhìn hắn.
Âu Dương Kha hôn kên môi y một cái, phía dưới liền đẩy mạnh huynh đệ vào trong. Liêu Vũ Ninh bị tập kích bất ngờ, phía dưới liền phóng xuất.
"Ân ~ a ~ a ~ ha ~"
"Cục cưng, nhanh như vậy đã bắn rồi?" Âu Dương Kha nhìn vệt trắng đυ.c dính trên bụng hắn, vươn vãi lên bụng trắng nõn chi chít dấu hôn của Liêu Vũ Ninh, vỗ vỗ mông y, "Ngoan, thả lỏng một chút!"
Y nuốt nước bọt, hé miệng thở dốc mơ màng nhìn hắn.
Phía dưới dần nới lỏng, hắn liền chậm rãi luật động.
"Ân~ ưm~"
Qua một lúc sau, hắn dần đẩy nhanh tốc độ. Người phía dưới không chịu được, chân siết lấy hông hắn, tay cũng cào lên lưng hắn mấy vệt rướm máu.
"A~ ưm~ chậm... chậm một chút a~ a~ a~"
"Hửm? Nhanh một chút sao? Ừm, nghe lời em!"
"A~ khốn... khốn nạn ân~ ưm~ ha~ a~"
Mãi đến gần sáng, hắn sau khi phóng xuất lần thứ tư, thỏa mãn ôm y vào phòng tắm tẩy rửa cho cả hai.
Liêu Vũ Ninh cả người đầy dấu hôn xanh tím, đến môi cũng có vết tích kia, mệt mỏi thϊếp đi mặc hắn làm gì thì làm.
Sau khi lấy dịch từ trong huyệt động y ra xong, hắn tẩy rửa cho cả hai lần nữa rồi mặc quần áo vào, bế ý ra ngoài.
Liếc mắt nhìn giường loạn thành một đoàn, gra nhăn nhúm còn vương vãi chất dịch trắng đυ.c tiết ra lúc nảy, hắn đặt y xuống sô pha rồi đi thay gra giường mới. Xong xuôi liền bế y kên giường ôm vào lòng.
Liêu Vũ Ninh được nằm xuống giường êm ái, thoải mái "hừ" một tiếng cuộn vào lòng hắn ngủ say.
Hắn nhìn y, khóe môi cong nhẹ trong mắt chứa đầy ôn nhu sủng nịch hôn lên trán y một cái, thì thào, "Ngủ ngon nhé!"
Tại l*иg ngực ấm áp phập phồng của Âu Dương Kha, khóe môi Liêu Vũ Ninh khẽ cong.
Có lẽ người nói đúng... có buông bỏ chấp niệm mới có thể sống thoải mái. Nếu trời cao ban cho cơ hội được sống lại, hà cớ gì phải sống mãi trong chấp niệm mà không tìm cho mình cuộc sống mới tự do tự tại... Từ hôm nay, sẽ không còn một Doanh Hồ Hợi nào nữa. Liêu Vũ Ninh sẽ sống một cuộc sống mới, một cuộc sống của chính Liêu Vũ Ninh, có bạn đời là Âu Dương Kha.