Chương 25

Cuối tuần đến thật nhanh, chớp mắt đã đến sinh nhật Lục Chính Văn. Tần Hy Dương tan ca sớm trở về nhà liền cùng bảo bối đến trung tâm thương mại mua quà sinh nhật.

"Bảo bối, em muốn tặng cái gì?" Hắn nhìn đứa nhỏ nghiêm túc nhìn xung quanh chọn lựa quà, cười khẽ.

Cậu tròn mắt nhìn hắn, "Em muốn tặng cái gì đó có ý nghĩa một chút! Nhưng mà không biết nên chọn cái nào!"

"Cậu ta thích cái gì?" Hắn choàng tay qua vai cậu ôn nhu hỏi.

"Chính Văn thích chơi game nha!" Cậu nói xong lại bĩu môi, "Cơ mà thầy Giang lại không muốn cậu ấy chơi game nhiều quá!"

Hắn nhìn cậu bật cười véo véo má cậu, "Vậy thì mua cái khác!"

"Ân!" Phó Tư Hàm gật đầu.

Hai người đi một vòng lựa chọn, cuối cùng lại chọn món mà "thầy Giang không thích", chính là máy chơi game mới nhất và đang thịnh hành hiện nay.

Mua xong, hai người lái xe đến địa chỉ mà Lục Chính Văn cho.

Hai mươi phút sau, hai người đến nơi. Phó Tư Hàm mang theo túi quà từ trong xe bước ra.

"Cậu đến rồi à!" Lục Chính Văn nhe răng cười, vừa định ôm Phó Tư Hàm liền thấy người phía sau chậm rãi đi đến. Y xoa mũi cười cười, "Hì hì, chào anh Tần!"

Tần Hy Dương bước đến nhẹ choàng tay qua eo Phó Tư Hàm, mỉm cười, "Chào cậu!"

"Chính Văn, sinh nhật vui vẻ!" Phó Tư Hàm mỉm cười đưa cái túi cho y, "Đây là quà sinh nhật của cậu!"

"Cảm ơn hai người nha! Choa, máy chơi game a!!!" Lục Chính Văn nhận lấy cong mắt cười, "Vào nhà thôi!" Y nhích người qua một bên cho hai người vào trong. Ngay sau đó y đóng cửa lại đi theo vào, "Hai người đợi một chút nhé!" Rồi chạy nhanh lên phòng giấu túi quà không cho ai thấy.

Đột nhiên từ trong bếp, giọng nói trầm trầm vọng ra. Sau đó là dáng người cao gầy mang tạp dề trước ngực.

"Bạn em đến rồi à?"

Phó Tư Hàm giật mình, theo bản năng đứng thẳng người cúi đầu 90 độ, "A, chào thầy Giang!"

"Chào em!" Giang Phong mỉm cười, "Đây không phải ở trường, thoải mái một chút đừng câu nệ!" Dứt lời y lại nhìn sang Tần Hy Dương, hơi nheo mắt như suy nghĩ điều gì.

Tần Hy Dương cũng không tránh né mà đối mắt với y.

Lục Chính Văn sau khi cất giấu quà xong, bước xuống liền thấy cảnh đó, y đứng một bên chép miệng... Có lẽ nào??? Ông đây từng thích thầm Phó Tư Hàm, chẳng lẽ anh cũng từng thích lão công của cậu ấy sao??????

Tần Hy Dương như không thấy ánh mắt tò mò cùng hoài nghi đến từ hai phía, lên tiếng, "Lâu rồi không gặp!"

Giang Phong gật đầu cười cười, "Lâu rồi không gặp!"

Phó Tư Hàm nhịn không được tò mò nhỏ giọng hỏi Tần Hy Dương, "Hai người biết nhau à?"

Hắn nhướng mày gật đầu.

Lục Chính Văn nheo mắt.

"Cậu ấy từng là hội trưởng của trường chúng ta." Giang Phong chậm rãi giải thích.

"Hai người là bạn à?" Lục Chính Văn xoa cằm nhìn nhìn cả hai.

"Ừm!"

Lục Chính Văn nhướng mày gật đầu, "À!" một tiếng chỉ chỉ bếp, "Anh không vào xem, cẩn thận khét mất a!"

"Nấu xong cả rồi!" Giang Phong nhìn y, như cười như không, "Em còn không đi lấy bánh kem?"

"Ờ!"

Lục Chính Văn bĩu môi quay đi.

"Em đi giúp cậu ấy nha!" Phó Tư Hàm chớp chớp mắt đứng lên đi theo Lục Chính Văn.

Giang Phong một bên cởi tạp dề ngồi xuống đối diện Tần Hy Dương, "Trái Đất này nhỏ thật!"

Tần Hy Dương uống ngụm trà, "Hai bác chấp nhận rồi à?"

"Nếu chấp nhận thì tôi còn ở trường sao?" Giang Phong tự rót cho mình tách trà, lắc đầu chế giễu, "Đâu phải ai cũng tốt số như cậu!"

Tần Hy Dương khẽ thở dài, "Họ từ mặt cậu sao?"

Giang Phong nhướng mày nhếch môi cười.

"Này, cậu định đứng đây đến bao giờ vậy?" Phó Tư Hàm khều nhẹ Lục Chính Văn, nhỏ giọng hỏi.

Lục Chính Văn "suỵt" một cái, nhìn về phía sô pha, "Để tớ nghe một chút đã!"

Phó Tư Hàm nhăn mũi một cái, "Cậu còn nghe? Cậu nghi ngờ hai người họ à?"

"Không có!" Y đảo mắt lắc đầu, "Tớ tò mò thôi!"

Cậu nhìn y, " Thế sao cậu không hỏi thử thầy Giang, biết đâu thầy ấy nói cho cậu nghe!"

"Tớ..."

"Em xong chưa? Sao còn đứng đó vậy?" Giang Phong nhìn hai người lấp ló bên cửa, hỏi.

"Ờ, xong rồi!"

Giang Phong bất lực nhìn Lục Chính Văn quay vào bếp, quay sang Tần Hy Dương, "Đi thôi!"

Tần Hy Dương hiếm có cười cười nhìn y, "Xem ra cậu ta nghĩ tôi và cậu có gì đó với nhau thì phải."

"Đau đầu thật!" Giang Phong cười khổ đứng lên.

Hắn lắc đầu vỗ vỗ vai y, "Đi thôi! Lâu rồi chưa ăn đồ ăn cậu làm!"

Y liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói, "Này, đừng thêm dầu vào lửa nữa!"

"Haha!" Tần Hy Dương lắc đầu bật cười.

Phó Tư Hàm một bên giúp dọn bát đũa cùng thức ăn ra bàn, một bên nhìn Lục Chính Văn đang híp mắt không biết đang nghĩ gì.

"Chính Văn, sao giờ này bạn cậu chưa đến nữa?"

Y cắm nến lên bánh kem, nhướng mày, "Tớ mời có mình cậu và người nhà cậu thôi! Bữa tiệc sinh nhật ấm cúng!"

"Ô!!!" Phó Tư Hàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Lại nhìn bàn thức ăn thịnh soạn trước mặt, "Có bốn người... làm thức ăn nhiều thế này liệu có ăn hết không?"

"Hết mà! A Phong nấu thức ăn ngon lắm!" Lục Chính Văn vỗ vỗ tay, nhéo má cậu, "Lát nữa cậu phải ăn nhiều một chút, có biết không!"

"Ờ!!!" Phó Tư Hàm xoa má gật gật đầu.

Bốn người ngồi vào bàn, Lục Chính Văn một bên đốt nến.

Giang Phong lấy trong tủ một chai vang đỏ, "Hôm nay phá lệ cho hai đứa nhỏ uống một chút rượu!"

Tần Hy Dương nhướng mày, "Chateau Lagrange Pomerol? Cậu vẫn còn thích nó à?"

Giang Phong gật đầu cười cười, mở nắp chai rượu.

Lục Chính Văn hai mắt lấp lánh nhìn chai rượu, cong mắt cười, "Mọi người hát cùng tôi bài chúc mừng sinh nhật nào!"

Vâng! Mọi người chính là chỉ mỗi y và Phó Tư Hàm hát. Hai người kia chỉ vỗ tay theo nhịp và nhìn đứa nhỏ nhà mình.

Hát xong, Phó Tư Hàm phấn khích nói, "Chính Văn sinh nhật vui vẻ! Chính Văn! Cậu nhanh ước đi!"

Lục Chính Văn vui vẻ chấp tay ước nguyện rồi "phù" một cái thổi tắt nến.

Giang Phong mỉm cười ôn nhu nhìn y rồi rót bốn ly rượu, "Chúc mừng sinh nhật Tiểu Văn!"

"Chúc mừng sinh nhật cậu!" Tần Hy Dương nâng ly.

Mọi người nâng ly rượu, cụng một cái. Lục Chính Văn vui vẻ nói, "A Phong, cảm ơn anh! Cảm ơn anh Tần!"

Phó Tư Hàm cong mắt cười, "Chúc cậu ngày tháng sau này sẽ thật tốt đẹp!"

"Đương nhiên rồi!" Y hất mặt cười lớn, "Cảm ơn cậu nha! Tiểu Hàm Hàm!!!"

Uống xong, mọi người liền bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện...

"Lâu rồi mới ăn thức ăn cậu làm!" Tần Hy Dương nhướng mày nâng ly rượu hướng Giang Phong cười cười.

Y nhìn hắn, tay nâng ly rượu cụng một cái, "Vẫn ngon chứ?"

"Ừm!" Hắn nhếch môi cười uống cạn ly rượu, "Không tệ!"

"Tiểu Hàm, ăn thử cái này xem!" Lục Chính Văn một bên vui vẻ gắp lấy gắp để, "A Phong nấu ăn ngon số 1 đó!"

"Ân ân! Cậu cũng ăn đi!"

Giang Phong gắp cho y đũa thịt cùng rau, "Em cũng nhanh ăn đi!"

"Ais ais, em biết rồi!" Lục Chính Văn "chậc" một cái vui vẻ ăn thức ăn trong chén.

Phó Tư Hàm bật cười nhìn sang Tần Hy Dương. Hắn nhún nhún vai nhìn cậu, ngón tay ôn nhu lau khóe miệng dính dầu của cậu mỉm cười.

Bốn người ăn uống xong, dọn dẹp lại bát đũa rồi tạm biệt ra về.

Lục Chính Văn hai má ửng hồng đứng dựa tường nhìn bóng người bận rộn rửa bát, khoanh tay híp mắt.

"Em nhìn đủ chưa?" Giang Phong phơi bát lên kệ bên cạnh rồi lau khô tay, đi đến trước mặt Lục Chính Văn, "Muốn nói gì nói đi!"

"Anh... và anh Tần... ừm..." Lục Chính Văn ngước mặt nhìn hắn, xoa cằm.

Giang Phong nhướng một bên mày, ngón tay thon dài nắm cằm y, " Đầu của em học không tốt, ngược lại suy nghĩ chuyện không đâu lại hoạt động hết công suất nhỉ!"

"Em..." Lục Chính Văn hất mặt, "Em tò mò thôi mà! Anh không cho sao?"

Hắn nhếch môi nhấc cậu lên vai, "Được! Lên giường anh nói em biết!"

"Này! Giang Phong! Bỏ em xuống!!!" Lục Chính Văn đập lưng hắn, " Giang Phong! Ngày mai là đầu tuần đó! Bỏ em xuống!!! Em không muốn biết nữa!!!!!"

Người nào đó nhếch miệng cười khıêυ khí©h, "Em không muốn biết nhưng mà anh muốn nói!"

"Hỗn đản!!!!!"

.

Vừa về đến nhà, Phó Tư Hàm liền ngồi thừ xuống sô pha, mơ hồ nhìn trần nhà.

Hắn bật cười ngồi xuống bên cạnh xoa xoa má cậu, "Bảo bối, say rồi à?"

"Ân!"

"Anh bế em lên phòng thay quần áo rồi ngủ nhé!"

"Ân!" Cậu gật gật đầu, ngoan ngoãn ôm lấy hắn.

Tần Hy Dương bật cười hôn lên má cậu một cái rồi bế cậu lên phòng.

"Hy Dương, anh với thầy Giang có gì đó với nhau không vậy?"

Hắn nhìn đứa nhỏ hai mắt to tròn mơ mơ hồ hồ nhìn mình, bật cười hỏi lại, "Sao em lại hỏi vậy?"

"Ân, em thấy Chính Văn tò mò nên em cũng tò mò!"

"Em nghĩ thế nào?" Hắn đặt cậu xuống giường, mình thì ngồi xổm trước mặt cậu ôn nhu hỏi.

Phó Tư Hàm chu môi, "Em không biết... nhưng mà cảm giác, ừm, anh và thầy Giang không giống thích nhau lắm..."

Hắn bật cười nhéo nhéo má cậu, "Bọn anh vốn đâu có yêu nhau!"

"Ân! Em biết em doán đúng mà!" Phó Tư Hàm híp mắt cười, "Vậy... tức là, anh và thầy Giang, anh Trịnh và anh Âu Dương đều là bạn à?"

"Trịnh Phong cùng Âu Dương Kha là bạn từ nhỏ của anh. Giang Phong đến Đại học mới biết!" Hắn mỉm cười nhìn cậu, "Người anh yêu trước sau như một, chỉ có mình em!"

Phó Tư Hàm cong mắt cười, "Em biết mà!!!"

"Bảo bối hôn một cái!"

"Ân!"

Hắn khẽ cười hôn lên đôi môi hồng nhuận kia. Hai tay cậu khẽ choàng qua cổ hắn, hé môi đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt kia.

Môi lưỡi giao triền một lúc, hắn cắn môi cậu một cái, đẩy nhẹ cậu xuống giường.

"Ân..." Phó Tư Hàm mơ hồ cắn môi nhìn hắn.

"Bảo bối!" Hắn nhìn cậu, khẽ hôn lên tai cậu, khàn khàn thổi khí, "Có muốn không?"

"Ân~"

Nhếch môi cười khẽ, hắn hôn lên môi cậu một cái, nụ hôn dần di chuyển đến tai, xuống cổ, bàn tay không ngừng cởϊ qυầи áo trên người cả hai.

"Ư~ ưm~" Phó Tư Hàm hé miệng thở dốc, "Hy... Hy Dương..."

Hắn cắn nhẹ điểm hồng trước ngực cậu một cái, "Bảo bối, gọi ông xã!"

"Ông xã~ ưm~"

"Ngoan!"

Hắn nhếch môi, cắn nhẹ điểm hồng bên cạnh, bàn tay chậm rãi xoa nắn chiếc eo mảnh khảnh rồi di chuyển xuống bờ mông căng tròn, xoa bóp mấy cái.

"Ưm~ ách... ân~" Phó Tư Hàm khẽ bấu lấy vai hắn, "Ông xã~ ân~ em... phía trước... ân~"

"Tiểu Tiểu Hàm cũng muốn à?" Hắn xấu xa nhìn cậu.

"Ưm~ ông xã~~~"

Bàn tay nhẹ vuốt ve dọc bên trong đùi non đầy khıêυ khí©h.

"Ân~ ưm~ đừng... a~ nhột...~"

Hắn hôn lên môi cậu một cái, khàn khàn hỏi, "Bảo bối, thích không? Muốn ông xã chạm vào em không?"

Hai mắt Phó Tư Hàm mờ sương nhìn hắn, "Ân~ muốn~ a~"

Cậu cắn cắn môi hai tay choàng lên cổ hắn, hai chân cũng khẽ dạng ra nâng đùi chạm vào đùi hắn đầy câu dẫn.

"Bảo bối!"

Bàn tay vuốt nhẹ đùi trong của cậu mấy cái rồi chạm đến vật nhỏ đã cứng lên từ lúc nào, chậm rãi xoa nắn.

"A~ ân~"

"Bảo bối, thích không?" Hắn cắn nhẹ tai cậu, bàn tay vuốt ve Tiểu Tiểu Hàm càng nhanh hơn, lỗ nhỏ phía trước tiết ra dịch trong suốt càng nhiều.

Phó Tư Hàm khẽ nhắm mắt, hé miệng thở dốc. Một lúc sau người cậu khẽ run, vật nhỏ phía dưới giật giật mấy cái phun ra một cỗ bạch trọc.

"Ưm~"

Hắn nhìn l*иg ngực phập phồng của cậu, hai mắt tối dần, ngón tay quệt lấy bạch trọc vừa phun ra lúc nảy lần xuống huyệt động phía dưới, nhẹ khuếch trương.

Cảm nhận được ngón tay chậm rãi chạm vào rồi cẩn thận di chuyển bên trong mình, Phó Tư Hàm cong người rêи ɾỉ, "Ân~ ưm~"

Hắn một bên khuếch trương huyệt động, một bên khıêυ khí©h cậu lần nữa. Chiếc lưỡi ma mảnh di chuyển đến điểm hồng trước ngực cậu rồi cắи ʍút̼.

"Ân~ a~ hưm~~~" Hai tay cậu cào lên lưng hắn, cong người đón nhận từng đợt kɧoáı ©ảʍ.

"Bảo bối, muốn anh vào không?" Hắn cắn nhẹ vành tai cậu khàn khàn hỏi.

"Ân~ muốn~" Cậu mím môi thở dốc, hai chân cạ vào hông hắn mời gọi.

Tần Hy Dương xoa nắn mông cậu rồi khẽ tách ra, "Gọi ba ba, anh liền chiều em!"

"Ưm~" Phó Tư Hàm cắn môi, "Ân~ ba, ba ba ~ muốn ~ a~"

Người nào đó nghe xong, xấu xa cười vỗ vỗ mông cậu, "Ngoan! Baba liền thỏa mãn bảo bối!"

Dứt lời liền đẩy huynh đệ đã sắp nhịn không nổi của mình vào huyệt động mê hồn kia, hắn khẽ hừ một tiếng.

"A~ hưm~"

"Bảo bối, thích không?"

"Ân~ a~"

"Có muốn baba nhanh hơn một chút không?"

"Ân~ baba~ ba ba nhanh một chút~ a~"

...

"Baba~ ưm~ a~"

"A~ chậm... chậm lại~ ông xã~ ưm~"

Hắn vỗ mông cậu một cái, "Ai là ông xã của em."

"A~ baba~ baba~ chậm... a~ chậm một chút ~ ân~"

"Ngoan!" Hắn nâng eo cậu lên, tốc độ lại không hề chậm lại mà còn nhanh hơn, âm thanh ái muội phát ra cũng lớn hơn một chút.

"Ân~ đừng~ đừng mà~ a~ chậm ~ a~ baba~ không được~ a a a~"

Một cỗ bạch trọc phun ra, cậu hé miệng thở dốc, ỉu xìu nằm úp sấp xuống giường.

Hắn ôm lấy cậu hôn lên tấm lưng trắng nõn, chậm rãi di chuyển, "Bảo bối!"

"Ưm~"

"Ngày mai anh xin cho em nghỉ nhé!"

"Ân!" Phó Tư Hàm yếu ớt gật đầu.

Tần Hy Dương mỉm cười hôn lên môi cậu, tiếp tục di chuyển.

Cả một đêm cậu bị hắn lật qua lật lại làm đến ngất. Đến lần thứ "n" nào đó, hắn mới thỏa mãn ôm cậu vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ cho cả hai rồi thay gra giường rồi đặt cậu xuống. Đứa nhỏ mệt mỏi cuộn trong lòng ngực hắn ngủ ngon lành.

Tần Hy Dương nhìn bảo bối ngủ ngoan trong lòng mình, ôn nhu hôn lên trán cậu, "Bảo bối ngủ ngon!" Rồi ôm cậu nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

------------------------------------

1. Trình đốt nhà của bác sĩ Tần thiệt là... ừm...

Bởi... ta nói, mấy người lạnh lùng ít nói vậy chứ, nói một cái là cháy cmm nhà!!!!

2. Đây là quà tạ lỗi mọi người vì tớ đã lâu không up truyện! Mọi người bỏ qua nhé 😁😘😘