Phó Tư Hàm lúc còn ở với bà nội, bà luôn dung túng cậu không gọi cậu dậy sớm. Lên đại học sống một mình mỗi buổi sáng cậu đều đặt báo thức, hoặc dì sẽ gọi đến đánh thức cậu. Bây giờ sống cùng hắn, cậu càng được dung túng hơn, hôm nào học buổi sáng thì sáu giờ mười lăm gọi, hôm nào học buổi chiều hoặc không học thì sẽ được ngủ đến bảy tám giờ. Cũng giống như hiện giờ, cậu đang cuộn mình nằm trong ngực hắn vù vù ngủ không một dấu hiệu tỉnh dậy mặc dù đã hơn bảy giờ.
Lại nói, nếu là lúc trước, mỗi sáng hai ngày cuối tuần Tần Hy Dương đều như ngày thường mà dậy sớm, thỉnh thoảng còn đến bệnh viện tăng ca. Còn bây giờ thì... ừm, là đang nằm trên giường ôm bảo bối nhỏ trong ngực tận hưởng cuộc sống hạnh phúc của mình.
Ngước nhìn đồng hồ điểm bảy giờ ba mươi, hắn nhìn đứa nhỏ trong lòng một cái, đôi mắt vẫn còn nhắm nghiền lộ rõ hàng mi dài cong vυ"t, đôi môi hồng nhuận hơi bĩu ra, hai tay đặt trên ngực hắn nắm chặt áo ngủ của hắn.
Đứa nhỏ của hắn, sao mà đáng yêu thế không biết!
Tần Hy Dương khẽ cong khóe môi không tiếng động cúi xuống hôn lên đôi môi đang bĩu ra đầy mời gọi kia.
"Ưm ~"
Phó Tư Hàm đang ngủ đột nhiên trên môi có cảm giác mềm mại, ẩm ướt. Hơi thở dần trở nên hỗn loạn khiến cậu phải há miệng ra để thở, bất thình lình một vật mềm mại ẩm ướt chui vào miệng cậu, quấn lấy cái lưỡi mềm mại của cậu dây dưa.
"Ân ~ ưm ~"
Phó Tư Hàm cuối cùng nhịn không được mở mắt ra, cậu đánh nhẹ lên ngực hắn mấy cái hắn mới chịu buông tha cho đôi môi của cậu.
Cậu mím mím đôi môi sưng đỏ ủy khuất nhìn hắn, đôi mắt chưa tỉnh ngủ mơ màng lại mang theo hơi nước cũng không biết có bao nhiêu dụ người, giọng mũi lên tiếng, "Em còn đang ngủ mà!"
"Bảo bối!" Tần Hy Dương hít sâu một cái đột nhiên đảo một cái đè Phó Tư Hàm, khàn khàn thổi khí bên tai cậu, "Em đang câu dẫn anh."
Đùi đột nhiên chạm phải thứ gì đó vừa cứng vừa nóng, hai má Phó Tư Hàm ửng hồng đẩy đẩy hắn ra, "Em không có!"
"Em có!" Tần Hy Dương cúi người gặm cắn vành tai trắng nõn đang bị nhuộm đỏ, bàn tay không an phận luồng vào bên trong vạt áo xoa nắn vòng eo mảnh khảnh của cậu, "Em phải chịu trách nhiệm!"
"A ~"
Phó Tư Hàm bị kí©h thí©ɧ nhịn không được bật ra tiếng rên rĩ mà chính cậu cũng không ngờ được, cậu vội vã đưa tay che miệng lại, trong mắt là một mảnh hoảng loạn, lo sợ.
Hắn nhìn cậu tâm phiền ý muộn... Xem ra bây giờ không phải lúc!
Hắn hôn hôn lên đôi môi cậu vừa như xin lỗi vừa như trấn an, "Bảo bối, không làm đến cùng... được không?"
Cậu nhìn hắn một cái, trong đôi mắt phượng sâu hun hút kia phản chiếu lại chính hình ảnh của cậu hiện giờ, hai má đỏ hồng cụp mắt xuống gật đầu, nhỏ giọng nói, "Dạ!"
Tần Hy Dương nhìn đứa nhỏ dưới thân cong khóe môi hôn nhẹ lên môi Phó Tư Hàm, "Bảo bối... anh yêu em!" Yêu rất nhiều, rất nhiều!
Lời vừa dứt hắn liền cảm nhận được người dưới thân run nhẹ, đôi mắt to tròn khẽ nhìn hắn một cái, "Hy Dương..." Đột nhiên cậu đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, chôn mặt vào hõm cổ nhỏ giọng lầm bầm mấy tiếng.
Tần Hy Dương nghe Phó Tư Hàm thì thầm vào tai mấy câu đầu tiên kinh ngạc sau đó cong môi cười, nụ cười thập phần ôn nhu, ôn nhu lan đến cả ánh mắt. Bởi vì sao ư? Vì hắn chính tai nghe rõ bảo bối nói "Em cũng yêu anh!"
Nhịn hơn một tháng, hắn cảm thấy cái mình nhận được hoàn toàn xứng đáng. Bảo bối nhỏ của hắn...
Tần Hy Dương cười khẽ hôn lên vành tai đỏ hồng của cậu, "Ngoan, bảo bối của anh!"
Hắn ban đầu hôn nhẹ sau đổi sang gặm cắn lên vành tai cậu, dần dần vừa hôn vừa gặm xuống cổ, xương quai xanh. Bàn tay cởϊ áσ cậu ra, nhẹ nhàng ma sát trên làn da trơn bóng.
"Ân ~ ưm ~" Phó Tư Hàm bị kí©h thí©ɧ cả người ửng đỏ run rẩy lấy tay che miệng lại. Thật xấu hổ!
"Bảo bối ngoan, đừng che miệng!" Hắn hôn lên má cậu, bàn tay nhẹ nhàng kéo tay cậu đưa đến bờ môi mình hôn nhẹ mấy cái, ôn nhu nói, "Anh muốn nghe!"
"Ân!" Phó Tư Hàm đỏ mặt nhìn hắn, ngượng ngùng khẽ gật đầu.
Hắn nhìn cậu cười nhẹ hôn lên trán cậu một cái, nụ hôn dần chuyển thành mưa hôn kéo dài từ đôi mắt to tròn, gò má đỏ ửng, đến đôi môi sưng đỏ, cằm, xương hàm, xuống chiếc cổ nhỏ xinh, xương quai xanh gợi cảm. Bàn tay lại di chuyển đến khỏa anh đào trước ngực, khẽ vân vê.
"Ưm ~ a ~"
Đột nhiên thân dưới cậu mát mẻ, quần đã bị hắn cởi ra từ lúc nào, bàn tay to lớn chậm rãi xoa nắn bờ mông - thứ duy nhất tròn trịa nhiều thịt trên cơ thể cậu.
"Ân~ ưm ~"
Cậu cắn môi, đôi mắt mơ màng nhìn hắn thấy rõ đầu lưỡi hồng hồng đang đảo quanh đầu ngực, tiểu tiểu Hàm đột nhiên tăng nhiệt... cứng... cứng thêm nữa rồi!
Hắn cắn nhẹ đầu ngực cậu, khàn khàn lên tiếng, "Có ghét không?" Vừa nói, bàn tay chậm rãi xoa nắm tiểu tiểu Hàm, ngón tay không nặng không nhẹ lực đạo vừa phải niết niết qυყ đầυ phấn nộn.
"A ~ hưm ~ Hy... Hy Dương... đừng ~ ân ~ a~"
Đứa nhỏ vừa bước qua tuổi mười tám, bản thân chưa bao giờ nói chuyện yêu đương trong phút chốc bị kí©h thí©ɧ đến chịu không nổi, vừa bị hắn chạm đến qυყ đầυ liền nhịn không được bắn ra.
Hai mắt Phó Tư Hàm mơ màng nhìn trần nhà, miệng khẽ hé ra thở dốc. Cảm giác của cậu bây giờ như đang trên chín tầng mây, lơ lửng lơ lửng.
Hắn hôn lên đôi môi cậu, "Thoải mái không?"
"A?" Phó Tư Hàm ngơ ngác nhìn hắn một cái như bị hắn kéo từ chín tầng mây về, hai má đỏ bừng, gật gật đầu.
Hắn cười khẽ khàn khàn thổi khí vào tai cậu, ngữ điệu đầy quyến rũ khó có thể chối từ, "Bảo bối thoải mái rồi, vậy giúp anh một chút nhé!"
"Ân!"
Hắn mỉm cười hôn lên môi cậu một cái, bàn tay nắm lấy tay cậu kéo xuống đặt lên hạ thân của mình.
Ngay khi chạm vào nơi đó, bàn tay Phó Tư Hàm run lên một cái theo bản năng muốn trốn tránh... Nơi đó của bác sĩ nhà cậu thật to, thật nóng... còn rất cứng nữa!
Bàn tay Tần Hy Dương nắm chặt không cho cậu rút về, gục đầu vào cổ cậu nặng nề thở dốc, "Bảo bối, giúp anh luật động một chút!"
Hai má Phó Tư Hàm ửng đỏ, cuối cùng nhẹ nhàng xoa nắn cái thứ khủng bố kia, thành công làm nó lớn thêm chút nữa. Cổ đột nhiên truyền đến cảm giác đau, tai cũng nghe được tiếng thở dốc của hắn, không hiểu sao cậu lại cảm thấy vui vẻ. Hắn như thế này chỉ khi ở bên cậu nha!
Cậu luật động không biết bao lâu, đến khi trên trán phủ một tầng mồ hôi, tay có cảm giác mỏi... thế mà hắn vẫn chưa bắn. Tần Hy Dương khẽ hôn lên môi cậu, lại chuyển xuống cắn nhẹ xương quai xanh.
"Ưm ~ Ân~ Hy... Hy Dương..." Cơ thể bị kí©h thí©ɧ, bàn tay nhỏ bé nặng nề xoa nắn phân thân thấp giọng rên rĩ nỉ non, "Hy Dương ~ yêu... yêu anh ~ a ~"
"Hm..."
Bác sĩ Tần cuối cùng không chống lại được câu nói kia bắn ra.
Hắn thở dốc hôn lên môi cậu mấy cái, ôm cậu vẫn còn ngơ ngác vào lòng, "Bảo bối, nói lại cho anh nghe được không?"
"Hy Dương ~" Phó Tư Hàm đỏ mặt rúc vào lòng hắn, thân thể trần trụi cọ vào ngực hắn mềm nhẹ lên tiếng, "Yêu anh!"
"Bảo bối!" Hắn cười khẽ hôn lên trán cậu, dụ dỗ, "Gọi một tiếng ông xã cho anh nghe đi!"
"Không!" Phó Tư Hàm phồng má, trốn vào lòng hắn.
"Bảo bối!" Hắn ôm lấy cậu xoa xoa tấm lưng trơn bóng, "Chỉ có anh và em ngại cái gì? Ngoan, gọi cho anh nghe một chút!"
Phó Tư Hàm cắn cắn cánh môi sưng đỏ, một lúc sau mới đỏ mặt nhỏ giọng gọi, "Ông xã!"
"Ngoan!" Hắn hôn lên môi cậu một cái. Tiếng "ông xã" này của cậu thật là muốn mạng hắn mà! Mềm ngọt đến nhũn tim.
"Em đói bụng!" Cậu chớp chớp mắt ôm lấy hắn, "Em cũng mệt nữa!"
Hắn ôm lấy cậu, ở nơi cậu không thấy bắt đầu nhướng mày tính toán, "Lại kêu ông xã đi anh bế em đi đánh răng, nấu cho em bồ câu hầm hạt sen!"
Không ngờ đứa nhỏ nào đó lại ngoan ngoãn mà cọ đầu vào ngực hắn nhỏ giọng nói, "Ông xã, em đói bụng!"
Đầu óc Phó Tư Hàm rất đơn giản cũng rất nhanh thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nếu cậu và hắn yêu đương sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện kia, hơn nữa hai người đã biết trong lòng đều yêu đối phương. Cho nên... thay đổi xưng hô một chút tạo tình thú cũng được mà! Đúng không?
Lời nói của bậc đế vương quả thật là lời nói đáng tin cậy, kể cả đang ở thời hiện đại!
Tần Hy Dương vô cùng cao hứng ôm đứa nhỏ nhà mình vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, tắm rửa cho cậu. Nửa giờ sau lại ôm cậu xuống phòng bếp cho cậu ngồi một bên còn mình thì bắt đầu nấu bồ câu hầm hạt sen.
Vì sáng sớm đã "hoang da^ʍ" nên Phó Tư Hàm có chút mệt mỏi nằm dài ra bàn nhìn bóng lưng bận rộn nấu ăn. Hắn nhìn cậu mệt mỏi đau lòng đun cho cậu ly sữa bò, lại làm một phần sandwich phô mai béo ngọt đưa đến trước mặt cậu, "Bảo bối, ăn cái này trước đi! Bồ câu hầm còn lâu lắm mới ăn được!"
"Ân!" Phó Tư Hàm gật đầu ngồi thẳng lưng cầm lấy ly sữa uống một ngụm.
Hắn mỉm cười xoa xoa mái tóc mềm mại rồi chỉnh lại cổ áo vì lúc nãy cậu nằm dài ra bàn mà bị lệch lộ ra mấy dấu hồng ngân.
"Anh không ăn sao?" Cậu gặm miếng sandwich tròn mắt nhìn hắn, "Ăn cùng em không?"
Tần Hy Dương vốn muốn từ chối, nhưng nhìn cậu, hắn không hiểu sao lại gật đầu cắn một ngụm, "Một chút nữa anh làm thêm, em phải ngoan ngoãn ăn cho hết có biết không!"
Phó Tư Hàm gật đầu, "Dạ!" một tiếng tiếp tục gặm bánh.
Tần Hy Dương mỉm cười đứng dậy chỉnh lửa vừa cho nồi bồ câu hầm rồi làm thêm phần sandwich cho cậu. Xong xuôi hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu, đứa nhỏ nào đó rất tự giác nhích vào lòng hắn, ngoan ngoãn ăn sáng... Ừm, mặc dù có chút trễ!
Ăn xong, hắn hôn lên môi cậu liếʍ đi vệt sữa còn dính lại bên mép mỉm cười, "Bảo bối, lấy Ipad hôm qua xuống đây. Anh dạy em dùng!"
"Ân!" Phó Tư Hàm đứng dậy đi về phòng lấy Ipad vẫn còn trong hộp xuống.
Tần Hy Dương rửa ly sữa cùng dĩa sandwich xong, rót ly nước đưa cho Phó Tư Hàm, "Bảo bối, uống nước!"
Cậu đặt hộp Ipad xuống bàn, nhận ly nước từ tay hắn uống một ngụm.
Tần Hy Dương nhìn đứa nhỏ một bộ nhu thuận nghe lời mỉm cười hôn lên môi cậu một cái, ôm cậu ngồi xuống ghế lấy Ipad ra hướng dẫn cách dùng. Mà đứa nhỏ cũng thật thông minh, hắn hướng dẫn một chút liền biết dùng.
Bây giờ cậu ngồi trên đùi hắn, đầu ghé vào ngực hắn mở Ipad tải trò chơi, weibo cùng các phần mềm tiện ích khác. Đang tải đột nhiên cậu nhớ đến hôm qua, vẫn ở trung tâm thương mại đó, vẫn mọi người thấy hắn đều cúi đầu gọi một tiếng "Tam thiếu"... Ngẩn người một lúc, Phó Tư Hàm đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, phát hiện hắn cúi đầu nhìn mình từ lúc nào, ánh mắt ôn nhu ẩn hiện ý cười.
"Bảo bối, em muốn hỏi gì?"
"Ân... Hy Dương..."
Lời còn chưa nói xong, hắn đột nhiên lên tiếng, "Không gọi Hy Dương nữa!"
Phó Tư Hàm cắn cắn môi nhìn hắn ủy khuất gọi, "Ông xã!"
"Ngoan!"
Một khi tiếng "Ông xã" này đã được thốt ra từ miệng cậu rồi thì cái tiếng "Hy Dương" kia còn giá trị cái khỉ gì nữa chứ! Vị bác sĩ nào đó trong lòng tính toán tìm cách để bảo bối nhỏ từ giờ về sau chỉ gọi hắn "ông xã" không gọi hắn "Hy Dương" nữa.
"Ông xã, em... em có thể biết về anh một chút không?" Cậu nhìn hắn nhỏ giọng hỏi. Thật sự là cậu đã suy nghĩ rất lâu mới dám hỏi câu này, cậu sợ nếu hỏi không đúng hắn sẽ nghĩ cậu quan tâm đến thân phận hắn, địa vị hắn. Mà cậu thì thật sự chỉ tò mò muốn biết. Cậu cũng không hy vọng hắn có thân phận quá nghịch thiên, cậu sợ... sợ hắn yêu đương với cậu sẽ ảnh hưởng đến bản thân hắn, gia đình hắn. Cũng sợ người ngoài nói cậu yêu hắn chỉ vì tiền.
Đáng tiếc, cái cậu không hy vọng nhất lại là sự thật!
Hắn mỉm cười hôn hôn trán cậu, "Ừm!" một tiếng cầm lấy Ipad của cậu, gõ ba chữ "Tần Hy Dương". Tức thì, hàng loạt thông tin về hắn hiện ra, cậu nhìn một cái, kinh ngạc suýt rơi cả Ipad, cũng may là hắn vẫn còn nắm tay cậu cùng cầm Ipad.
"Anh là con trai út của Tần gia, tam thiếu gia của Tần thị. Trung tâm thương mại anh thường dẫn em đến chính là của Tần thị, dưới sự quản lý của chị cả anh, Tần Hy Dung."
"Anh... anh..." Phó Tư Hàm nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.
"Ngoan, bảo bối!" Hắn đặt Ipad lên bàn, ôm chặt lấy cậu ôn nhu trấn an, "Anh không phải những tên công tử trẻ con tìm thú vui lạ. Anh trưởng thành rồi, suy nghĩ chính chắn, biết phân biệt giữa vui đùa và thật lòng. Anh đối với em là thật lòng yêu thích, không phải em thì không yêu! Cho nên, đừng suy nghĩ bậy bạ có biết không!"
Phó Tư Hàm ngẩn người, những lời hắn nói như dòng suối vào tim cậu thật mát, thật ngọt! Cậu khẽ vòng tay ôm lấy hông hắn, gật đầu, "Ân!"
Hắn nhìn cậu không còn lo lắng nữa khẽ cười hôn lêи đỉиɦ đầu cậu, "Bảo bối ngoan!"
Hai người ân ân ái ái một lúc, hắn nhìn đồng hồ đứng dậy tắt bếp múc cho cậu chén bồ câu hầm, tự tay đút cho cậu ăn. Tiểu Hàm được bác sĩ ôn nhu lo từng chút từng chút, cảm giác bất an lo lắng dần biến mất, thay vào đó là cảm giác ngọt ngào.
Tương lai cậu không biết trước được sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cậu tin rằng hắn sẽ che chở cậu, bảo vệ cậu!
. . .
Sau hôm qua, cậu và hắn dường như lại càng yêu nhau hơn. Bản thân Phó Tư Hàm lại càng mở lòng với hắn hơn, yêu hắn hơn, nguyện tin tưởng hắn.
Ừm... đôi khi sự tin tưởng này cũng đặt sai thời điểm đó! Ví dụ như ngay lúc này...
Phó Tư Hàm đứng trước tủ quần áo băn khoăn lựa chọn, "Hy..." Vừa muốn gọi "Hy Dương" liền thấy người nào đó ngồi trên giường nhướng mày nhìn lại, cậu nuốt luôn từ còn lại, nhỏ giọng làm nũng, "Ông xã, em mặc đồ nào đi bây giờ?"
Vừa nghe hai tiếng "Ông xã" Tần Hy Dương liền cong khóe môi đứng lên một tay ôm eo cậu, một tay chọn quần áo, "Ừm... bộ này thử xem!"
Bộ quần áo hắn lấy là một chiếc áo phông xanh nhạt cùng quần jean tối màu, vừa trẻ trung vừa năng động. Bảo bối nhà hắn mặc vào sẽ rất đáng yêu!
"Ân!" Phó Tư Hàm cầm lấy quần áo nhìn hắn, bất mãn nói, "Bộ này a? Lúc nãy em đưa bộ này anh không chịu, bây giờ chính anh lại chọn!"
Hắn nhìn cậu khẽ cười hôn lên môi cậu, "Bảo bối, là anh sai! Anh không nhìn kỹ, đừng giận nữa! Ngoan, đi thay đồ đi!"
"Ân!"
Hắn nhìn cậu đi vào phòng tắm thay quần áo lắc đầu cười, chính mình cũng lấy bộ quần áo cùng màu với cậu thay ra.
Khi Phó Tư Hàm thay quần áo xong bước ra thì Tần Hy Dương cũng thay xong, cậu nhìn hắn hai má ửng đỏ... Cậu và hắn thế này thật giống như mặc đồ đôi!
"Bảo bối, xong chưa?" Hắn nựng nựng má cậu sủng nịch hỏi.
"Dạ, xong rồi!"
"Ngoan, chúng ta đi!"
Nói rồi nắm lấy tay cậu xuống phòng khách lấy chìa khóa xe, khóa cửa nhà lại rồi lái xe đến ngoại ô.
Phó Tư Hàm ngây thơ ngồi trên xe ôm tâm trạng thoải mái cùng hắn hẹn hò cuối tuần, trăm triệu lần không ngờ hắn đưa cậu đến ngôi nhà to đùng trước mặt.
Cậu ngơ ngác nhìn hắn rồi lại nhìn ngôi nhà, trong lòng nổi lên cảm giác bất an.
"Ông xã, anh..."
Lời còn chưa nói xong hắn lại nhìn cậu mỉm cười, cổng nhà mở ra, người phụ nữ đã có tuổi đoan trang nhìn hắn mỉm cười, "Hy Dương về rồi à? Vào nhà đi!" Nói xong khẽ nhìn sang Phó Tư Hàm một cái, khóe môi khẽ cong.
Phó Tư Hàm giờ phút này cái gì không biết cũng đã biết, không còn cao hứng nữa mà bất an sợ hãi hai tay đặt trên đùi nắm chặt, sắc mặt trắng bệch, khóe mắt còn long lanh ánh nước.
Hắn nhìn cậu lo đến muốn khóc khẽ nắm tay cậu, nhẹ giọng trấn an, "Ngoan, bảo bối đừng sợ! Không có gì đâu, mọi người đều rất tốt, không có ức hϊếp em đâu!"
Cậu cúi đầu không nói gì, trong lòng ngoại trừ lo lắng là khó chịu. Vì sao hắn không nói thẳng là dẫn cậu về nhà mà phải nói dối muốn đưa cậu đi chơi? Ngay cả chuẩn bị tâm lý một chút cậu còn không có, ngộ nhỡ làm người nhà hắn ghét thì biết làm sao bây giờ!
Tần Hy Dương đau lòng nhìn đứa nhỏ cúi đầu, hôn lên trán cậu một cái rồi lái xe vào nhà. Tống Lệ Hân đợi cho con trai mình lái xe vào nhà xong, đóng cổng lại. Nếu là bình thường thì bà đã sớm vào nhà để cho con trai tự đóng, nhưng mà hôm nay khác nha!
Tần Hy Dương dẫn Phó Tư Hàm ra, vừa lúc Tống Lệ Hân đi đến. Phó Tư Hàm sợ đến nỗi mặt trắng bệch cúi đầu đứng sau lưng Tần Hy Dương.
Tống Lệ Hân nhìn đứa nhỏ thanh tú vì sợ hãi mà mặt mày trắng bệch nheo mắt nhìn con trai mình một cái, sau đó hòa ái mỉm cười, "Đứa nhỏ, đến đây ta nhìn một chút!"
Phó Tư Hàm run run khẽ nhìn Tần Hy Dương một cái, liền thấy hắn nhìn cậu mỉm cười gật đầu. Cậu hít sâu một hơi bước lên một chút, nhỏ giọng lên tiếng, "Chào... chào bác! Con... con tên... Phó Tư Hàm!"
"Tiểu Hàm sao?" Tống Lệ Hân mỉm cười nhìn cậu rồi lại nhìn con trai, "Hai đứa vào nhà đi! Cả nhà đang chờ."
Ba người bước vào nhà, Phó Tư Hàm nhìn cảnh tượng trước mắt lo lắng run run chào mọi người một cái rồi nép sau lưng Tần Hy Dương, cố gắng làm cho mình trở nên mờ nhạt.
Trước mặt, Tần Đức Quân cùng hai người con Tần Hy Dung Tần Hy Triệt ngồi trên sô pha nhìn đứa nhỏ đang sợ hãi đứng sau lưng Tần Hy Dương.
Tống Lệ Hân bước đến ngồi xuống bên cạnh chồng, khóe môi mỉm cười nhìn ông một cái.
"Ngồi đi!" Tần Đức Quân nhấp ngụm trà lên tiếng.
"Dạ!" Tần Hy Dương nắm lấy bàn tay còn hơi run của đứa nhỏ dẫn cậu đến sô pha ngồi xuống.
Ông nhìn đứa nhỏ trước mặt, giọng nói nghiêm nghị như có phần nhẹ hơn, "Con là Phó Tư Hàm?"
Phó Tư Hàm gật đầu nhỏ giọng nói, "Dạ!"
Tần Đức Quân nhấp ngụm trà gật đầu, "Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ... con... mười tám rồi ạ!"
"Ừm!" Tần Đức Quân đột nhiên nhìn cậu một cái, "Con và Hy Dương là bạn bè à?"
Phó Tư Hàm run run nhìn ông, khẽ lắc đầu. Ông nhìn cậu, ánh mắt tĩnh lặng đến đáng sợ. Phó Tư Hàm cúi đầu tránh né ánh mắt của ông, giọng nói không kiềm chế được run rẩy, "Con... con và Hy Dương... là tình nhân."
Chỉ một câu nói của cậu đã khiến bốn người trước mặt nheo mắt như có điều suy nghĩ. Phó Tư Hàm lại không biết, chỉ cúi đầu cố gắng áp chế run rẩy lên tiếng, "Con... con biết chuyện này sẽ... khiến cho bác tức giận, nhưng... nhưng mà đó là sự thật. Con... con và Hy Dương... chúng con đang yêu nhau. Con... con đối với anh ấy hoàn toàn chân thành... Mong hai bác... đừng tức giận... đừng đánh Hy Dương... có... có thể... đừng ngăn cản chúng con không? Nếu... nếu có thể... chúng con có thể dùng thời gian chứng minh cho hai bác thấy tình yêu của chúng con..."
Bốn người nhìn đứa nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ đã không giữ được nữa, thay vào đó là khoé môi nhàn nhạt ý cười, ánh mắt thú vị nhìn đứa nhỏ trước mắt.
Tống Lệ Hân nhìn đứa nhỏ đang cúi đầu, nhẹ giọng nói, "Con có biết hai đứa con yêu nhau sẽ phải đối mặt với xã hội thế nào không?"
Phó Tư Hàm ngẩn người một cái, gật đầu. Một lúc sau, cậu nhỏ giọng lên tiếng, "Con... con không sợ!"
Tần Hy Triệt vừa liếc mắt một cái liền phát hiện đứa nhỏ này đùa thật vui, vì thế lạnh giọng lên tiếng, "Cậu không sợ, vậy còn em trai tôi thì sao?"
Phó Tư Hàm mím môi, nhìn hắn một cái, nhỏ giọng hỏi, "Anh có sợ không?"
Đương nhiên vị bác sĩ nào đó tâm hoa nộ phóng mà mỉm cười nhìn cậu nói một tiếng, "Không!"
"Tiểu Hàm, bác biết các con là thật lòng. Nhưng mà..." Tống Lệ Hân nhìn cậu, "Hy Dương đã gần ba mươi, con lại mới mười tám. Con còn trẻ, sau này nghĩ lại sẽ hối hận!"
Phó Tư Hàm lắc đầu, "Con không hối hận. Chúng con... chúng con chỉ... cách nhau có mười tuổi thôi mà!"
Vốn cuộc trò chuyện đang rất căng thẳng cuối cùng bị phá vỡ bởi tiếng cười khẽ của Tần Hy Dung. Mọi người nhìn cô một cái, cô lắc đầu, "Con không diễn nữa! Đứa nhỏ này đáng yêu quá!"
Tần Hy Triệt một bên cũng gật đầu, khóe môi hiếm có cong lên nhìn Tần Hy Dương và Phó Tư Hàm một cái, "Chỉ cách nhau có mười tuổi!"
Vợ chồng Tần Đức Quân Tống Lệ Hân nhìn nhau một cái bật cười lắc đầu. Ông nhìn đứa nhỏ một cái, ôn hòa hỏi, "Làm con sợ sao?"
Phó Tư Hàm chớp mắt ngơ ngác. Bầu không khí bỗng chốc biến hóa thế này cậu thích nghi không kịp a!
Đột nhiên bên má truyền đến cảm giác ấm áp. Tần Hy Dương xoa xoa má cậu, ôn nhu mỉm cười, "Ngoan, mọi người đùa em một chút thôi!"
"A?" Phó Tư Hàm tròn mắt. Đùa? Vậy... vậy là... chuyện của hai người họ mọi người đã sớm biết rồi sao? Càng nghĩ hai má Phó Tư Hàm càng đỏ.
Tống Lệ Hân nhìn đứa nhỏ đáng yêu trước mắt khẽ cười, "Thật ra chuyện hai đứa Hy Dung cùng Hy Triệt đều nói qua với hai ông bà già này cả rồi!" Dừng một chút, bà nhìn sang Tần Hy Dương, lắc đầu, "Cũng may là Hy Dương tìm được con, nếu không thì cả đời này nó sống trong cô độc rồi!"
Phó Tư Hàm nghe bà nói có chút không hiểu tròn mắt hỏi, "Tại sao ạ?"
"Nó luôn đi tìm một người, còn nói là nếu tìm không thấy nó sẽ không yêu ai." Bà lắc đầu cười khẽ, "Tìm con suốt từ Cao trung đến giờ."
Phó Tư Hàm có chút không tin được tròn mắt nhìn bà rồi lại nhìn Tần Hy Dương... Cao trung? Lúc hắn học Cao trung cậu chỉ đang tập viết chữ thôi a! Lại nói, hai người một ở thành phố, một ở nông thôn. Đã gặp bao giờ đâu!
Hắn nhìn cậu một cái, nhỏ giọng nói, "Đã từng, chỉ là lâu quá em đã quên!"
"A? Thật vậy sao?"
Tần Đức Quân nhìn cậu, mỉm cười, "Nếu là người Hy Dương yêu đương nhiên chúng ta sẽ không phản đối. Chỉ cần hai đứa sống vui vẻ là được!"
Phó Tư Hàm tròn mắt, có chút không tin được nhìn mọi người, khóe mắt
ươn ướt, đứng lên cúi đầu thật sâu, "Con cảm ơn mọi người!"
"Ngoan, không cần cảm ơn!"
Vợ chồng Tần Đức Quân Tống Lệ Hân nhìn đứa nhỏ trước mặt càng thêm yêu thích. Ban đầu hai người nghe hai đứa con lớn nói về người khiến Tần Hy Dương tìm kiếm suốt mười mấy năm trời. Là một đứa nhỏ mười tám tuổi. Thông tin của cậu hai người đều đọc qua liền có hảo cảm, cảm thấy đứa nhỏ tốt lại ngoan ngoãn, chưa từng yêu đương, khi còn ở quê vừa đi học vừa tìm việc làm kiếm tiền sống với bà nội. Cho đến bây giờ gặp được đứa nhỏ, thấy đứa nhỏ nhu thuận, dáng vẻ thật cũng đáng yêu, thế là càng thêm yêu thích. Ông bà cũng không phải người cổ hủ, lúc còn trẻ gầy dựng sự nghiệp cũng thường đi nước ngoài nên chuyện này tương đối thoáng. Hơn nữa ông bà cũng biết đứa con này vốn đã định thì không thể thay đổi, lại thấy đứa nhỏ này đáng yêu phù hợp với con trai nên chấp nhận. Ông bà có những ba đứa con, cũng không sợ không có cháu bồng a!
. . .
End nha!!!!
Ahihi ~~~
Tui giỡn đó!