Phó Tư Hàm vốn nghĩ Tần Hy Dương nói muốn đến trung tâm thương mại là để mua thức ăn dự trữ, thật không ngờ hắn không đến quầy thức ăn mà dẫn cậu đi thẳng đến quầy điện thoại.
"Hy Dương..." Phó Tư Hàm ngơ ngác, "Anh muốn mua điện thoại sao? Điện thoại anh vẫn còn dùng tốt mà!"
Hắn mỉm cười véo má cậu, "Mua cho em!"
"Mua cho em?" Phó Tư Hàm xoa xoa má hơi nhíu mày, "Em có điện thoại rồi, mua nữa phí tiền lắm!"
Tần Hy Dương hơi nhíu mày nhớ lại cái điện thoại cũ trên thị trường đã không còn bán kia, lắc đầu, "Điện thoại em đang dùng bộ nhớ thấp, đối với việc học tập và giải trí cũng không tốt. Anh mua cho em cái mới tiện dùng hơn!"
"Nhưng mà em quen dùng rồi!" Phó Tư Hàm kéo kéo tay hắn, "Không cần mua đâu! Bất quá... bất quá em dùng điện thoại anh cũng được mà!"
Hai người vừa xác định quan hệ không bao lâu, cậu dọn đến nhà hắn ở, ăn của hắn, mặc của hắn đã là quá lắm rồi. Lại nói hắn dùng tiền cho cậu nhiều như thế mà cậu lại chưa bỏ tiền ra mua một thứ gì, cậu như thế chẳng khác nào MB quấn lấy kẻ giàu có để kiếm tiền chứ!
Tần Hy Dương nhíu mày gõ lên trán cậu một cái, "Không được nghĩ bậy!"
"Em..." Đau nha!
Hắn nhìn cậu xoa cái trán hơi đỏ, đau lòng xoa xoa lên đó, "Biết đau sao? Biết đau thì sau này không được nghĩ bậy nữa!"
"Anh biết em nghĩ gì sao?" Phó Tư Hàm cắn cắn môi trừng mắt.
"Anh là nam nhân của em chẳng lẽ không biết!" Hắn mỉm cười nựng má cậu... Bảo bối của hắn nghĩ gì liền hiện rõ trên mặt, muốn biết hiển nhiên là không khó.
Hai má Phó Tư Hàm ửng hồng cúi đầu, khóe môi khẽ cong, "Đáng ghét!"
Hắn thấy cậu cười tâm tình đặc biệt vui vẻ nắm tay dẫn cậu đến quầy điện thoại.
"Kính chào quý khách..." Nhân viên cúi đầu chào, đột nhiên thấy hắn kinh ngạc lại cúi đầu, "Tam thiếu!"
Tần Hy Dương gật đầu, "Lấy cho tôi mẫu Ipad tốt nhất hiện nay!"
"Vâng, tam thiếu chờ một chút!"
Phó Tư Hàm chớp chớp mắt véo véo ngón tay Tần Hy Dương, thấy hắn nhìn xuống mới nhỏ giọng nói, "Hy Dương, mua... mua điện thoại bình thường là được rồi!"
Bàn tay bị véo cảm giác nhồn nhột, hắn nắm chặt bàn tay không an phận của cậu mỉm cười, "Bảo bối của anh phải dùng thứ tốt nhất!"
Đang định phản bác thì nhân viên mang theo mẫu Ipad ra đặt lên bàn, cung kính nói, "Tam thiếu, đây là những mẫu tốt nhất, vừa nhập từ Mỹ về ạ!"
"Ừm!" Hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi quay sang nhìn cậu, "Em thích cái nào?"
Cậu lắc đầu, đôi mắt trừng hắn... Em không dùng Ipad!
"Em muốn tự nguyện hay ép buộc?" Hắn nhìn cậu ngoài cười trong không cười, một mặt nghiêm khắc như baba đang giáo dục hài tử hư.
Cậu nhìn hắn hơi cúi đầu bĩu môi tủi thân nhỏ giọng nói với nhân viên, "Chị... lấy cho em loại rẻ nhất có được không?"
"Vâng..." Nhân viên vốn được đào tạo chuyên nghiệp mỉm cười gật đầu, sau lại quay sang Tần Hy Dương, "Tam thiếu..."
"Lấy loại "RẺ" nhất đi!" Tần Hy Dương hơi nhíu mày nhấn mạnh với nhân viên.
Cô nàng cười cười gật đầu rồi đem tất cả mẫu Ipad vào trong, một lúc sau cô mang ra một cái Ipad mỏng màu bạc lấp lánh vô cùng đẹp đưa cho hắn, "Tam thiếu, đây là loại ngài cần ạ!"
Phó Tư Hàm nghiêng đầu nhìn qua một cái đưa một ngón tay cẩn thận sờ nhẹ lên Ipad, nhỏ giọng nói, "Hy Dương, em cảm thấy nó có vẻ đắt! Đổi loại khác được không?"
"Loại này là loại duy nhất rồi!" Tần Hy Dương mỉm cười đưa Ipad cho nhân viên, "Tôi lấy cái này!"
Nhân viên nhận lại, mang vào trong cài chương trình, đóng gói.
Cậu nhìn hắn ỉu xìu nói, "Em cảm thấy nó thật đắt!"
Hắn mỉm cười lắc đầu, "Không đắt đâu!" Ít nhất với hắn thì không đắt! Cái Ipad kia là loại có hạn, bởi vì nó được nạm bằng kim cương nghiền, nhìn sơ sẽ không nhận ra chỉ khi nhìn kỹ mới biết.
(Lời của tác giả: Ờm... kim cương thì cứng, muốn nghiền thì khó... tiền chắc cũng "rẻ" đó! Dại vợ nữa đi hoàng đế, nhà ông nhờ!!!)
Mười lăm phút sau nhân viên mang túi điện thoại ra đưa cho Phó Tư Hàm mỉm cười, "Của ngài đây ạ!"
Cậu đưa hai tay cầm lấy, cúi đầu, "Cảm ơn!"
Tần Hy Dương đương nhiên hài lòng, vẻ mặt cũng không nghiêm nghị, đưa cho cô tấm thẻ kim cương, "Thanh toán cho tôi!"
Nhân viên giật mình nhìn hắn từ chối, "Tam thiếu, giám đốc đã dặn..."
"Cứ lấy đi, chuyện này tôi sẽ nói sau với giám đốc các người."
"Vâng!"
Nhân viên nhận lấy tấm thẻ thanh toán tiền xong trả lại cho hắn, cúi đầu, "Hai vị đi thong thả!"
Tần Hy Dương gật đầu nắm tay đứa nhỏ nhà mình rời đi, "Em còn muốn mua gì không?"
Phó Tư Hàm lắc đầu, "Về nhà thôi, nấu bữa tối. Em đói bụng rồi!"
Nhân viên nhìn theo hai người rời đi, cuối cùng vẻ mặt nghiêm túc nứt vỡ, hai mắt sáng lấp lánh lấy điện thoại ra lộc cộc gõ.
Tiểu nữ thích manh thụ: Ôi chao hôm nay nam thần và tiểu thụ nhà ảnh đi mua điện thoại chỗ tôi! Vô tình phát cẩu lương cho tôi thật nhiều thật nhiều ăn không hết... chắc phải bỏ tủ lạnh dùng dần quá!
P/S: Tiểu thụ đúng chuẩn manh manh nhé! Đáng yêu muốn chết!!! Team mặt than công x bán manh thụ thẳng tiến ~ ~ ~
Dòng trạng thái đăng lên chưa đầy năm phút liền nhận về một đống bình luận cùng yêu thích... Đương nhiên cũng có những đồng đạo nghiên cứu, phân tích vấn đề. Nhưng đó là chuyện của cô nhân viên kia nha!
Hai người kia vừa đi xong, từ tầng trên nam nhân thân vận tây trang bước xuống hơi nheo mắt đi đến quầy điện thoại.
Nữ nhân viên vừa thấy người đến vội giấu điện thoại vào túi cúi đầu, "Nhị thiếu!"
"Ừm!" Tần Hy Triết sắc mặt không đổi nhìn điện thoại trưng bày trong tủ, "Lúc nãy có phải em trai tôi đến không?"
"Dạ, là tam thiếu!" Nữ nhân viên gật đầu.
Anh hơi gật đầu, tiếp nhìn điện thoại, "Lúc nãy em trai tôi đi với ai vậy?"
Nữ nhân viên cúi đầu, "Dạ, đi cùng bạn!"
"Bạn?" Tần Hy Triệt nheo mắt, "Là bạn nào khiến em trai tôi mua loại Ipad số lượng có hạn vậy?"
Nữ nhân viên cúi đầu, thật ra trong lòng cô thầm đổ mồ hôi. Đối với tam thiếu mặt than kia cô thật sự không sợ bằng vị trước mặt đâu! Nhị thiếu này... miệng lưỡi chính là đáng sợ nhất!
"Thưa nhị thiếu, tôi... tôi chỉ là nhân viên bán hàng..."
"Ừm, tôi biết!" Tần Hy Triệt gật đầu mỉm cười, "Cô bán hàng tốt đấy!"
Nói rồi liền tiêu sái rời đi. Nữ nhân viên nhìn theo thở phào nhẹ nhõm.
Tần Hy Triệt lái xe về nhà riêng, ngón tay trên vô lăng vô thức gõ gõ... Lúc nãy anh kiểm tra đơn hàng của trung tâm cũng giật mình. Là ai khiến cho Hy Dương chi tiền nhiều như vậy? Lại nói mấy lần trước mỗi cuối tuần về đều sẽ hoặc là tìm cách chuồn về sớm hoặc là dính lấy cái điện thoại ngồi một chỗ. Đột nhiên hai mắt Tần Hy Triệt nheo lại... Sẽ không phải là tìm được người muốn tìm rồi đi?
Càng nghĩ anh đột nhiên bật cười một cái, "Giỏi lắm Tần Hy Dương, tìm được người cũng không nói với người nhà một tiếng. Để xem tôi thu thập cậu thế nào!"
Tần Hy Dương lái xe vào nhà đột nhiên hắt hơi một cái, Phó Tư Hàm tròn mắt nhìn hắn, "Nha... anh hắt hơi? Bệnh rồi sao? Lát nữa em nấu cho anh ly trà gừng."
"Không sao!" Tần Hy Dương tắt máy xe, dụi dụi mũi, "Chắc là lại bị nói xấu rồi!" Sống lưng còn lạnh như vậy... Chẳng lẽ tiểu tử Âu Dương Kha sắp tìm tới cửa rồi?!
"Ân!" Phó Tư Hàm gật đầu, mở cửa xe cùng Tần Hy Dương đi vào nhà.
Bên kia bán cầu, Âu Dương Kha đang ký hợp đồng hắt hơi một cái. Đối tác nhìn y kinh ngạc hỏi, "Mr. Dylan, cậu không sao chứ?"
Y dụi mũi cười cười, "Không có gì, chỉ có chút ngứa mũi." Sao y có cảm giác như bị nói xấu vậy chứ?
"Hy Dương, anh muốn ăn gì?" Đứa nhỏ nào đó vừa tắm xong mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt vô cùng đáng yêu tròn mắt nhìn hắn.
Tần Hy Dương mỉm cười cầm máy sấy tóc ngoắt cậu lại, "Đến đây anh sấy tóc cho em!"
"Ân!" Đứa nhỏ nào đó mỉm cười lon ton chạy đến ngồi xếp bằng trong lòng hắn ngoan ngoãn hưởng thụ.
Tần Hy Dương sấy một lúc, xác định tóc đứa nhỏ thật khô mới tắt máy hôn lêи đỉиɦ đầu cậu một cái, "Xong rồi!"
"Ân!" Phó Tư Hàm mỉm cười quay lại hôn lên má hắn một cái. Đây là quy ước của hai người, mỗi lần hắn sấy tóc cho cậu, cậu sẽ hôn hắn một cái. Hôn ở đâu cũng được!
"Em xuống bếp trước nha!" Phó Tư Hàm đứng dậy chạy đi, "Anh tắm xong rồi xuống ngay đó!"
"Ừ!" Tần Hy Dương nhìn đứa nhỏ chạy đi cũng đứng lên lấy quần áo vào nhà tắm. Ừm... hắn cảm thấy nếu cứ hôn má thế này sẽ không có lời, thế là bắt đầu tính toán một chút.
Đáng thương đứa nhỏ nào đó vui vẻ nấu bữa tối mà không biết bản thân bị người ta suy tính biến mình thành bữa tối.
Tần Hy Dương tắm xong liền xuống bếp, trên người hắn là bộ đồ ngủ xanh nhạt giống với Phó Tư Hàm. Chỉ là mặc trên người đứa nhỏ thì đáng yêu, mặc lên người hắn lại có chút buồn cười... khó mà tưởng tượng được!!!
Hắn chầm chậm bước vào bếp liền thấy thân ảnh nhỏ bé đang bận rộn khóe môi khẽ nhếch lên từ phía sau đi đến ôm lấy eo cậu, "Bảo bối nấu món gì vậy?"
"Nha!" Phó Tư Hàm trợn tròn mắt, vỗ nhẹ lên tay hắn một cái, cậu bị giật mình nha! "Em đang làm trứng xào cải chua, ừm... canh cũng sắp sôi rồi a!"
"Ừm!" Tần Hy Dương buông cậu ra lấy vá đảo nồi canh ở bếp bên cạnh, "Đã cho gia vị vào chưa?"
"Đã cho gia vị vào rồi!" Phó Tư Hàm gật đầu, "Anh nếm thử xem vừa ăn không!"
"Ừm... Ngon!"
Cậu nhìn hắn một cái rồi đảo đảo chảo trứng xào cải chua, khóe môi cong cong, "Anh thích là được rồi!"
"Bảo bối, chỉ cần là món em nấu anh đều thích ăn!" Hắn nhìn cậu mỉm cười xoa xoa vành tai cậu.
Chảo trứng xào cải chua rất nhanh đã chín, canh cũng sôi cùng lúc. Thế là hai người tắt bếp mang đến bàn ăn, cậu bới cho hắn chén cơm mỉm cười, "Anh ăn đi!"
"Ừm!"
Ăn cơm xong Tần Hy Dương nhận nhiệm vụ dọn dẹp chén bát đem đi rửa, còn cậu thì ra phòng khách gọt trái cây cho cả hai cùng ăn.
Một lúc sau hắn bước ra ngồi xuống bên cạnh cậu, lại không nói một lời ôm lấy cậu đặt lên đùi nhoài người lấy miếng táo đưa lên miệng cậu, "Bảo bối ăn một miếng!"
Hai má Phó Tư Hàm ửng hồng nhíu nhíu mày cắn một cái, "Thả em xuống đi! Ngồi thế này..." Mặc dù đây không phải lần đầu nhưng mà cậu vẫn thấy ngượng nha!
"Em nên dưỡng thành thói quen đi, bởi vì anh thích ôm em thế này! Bảo bối nhỏ!" Tần Hy Dương mỉm cười ăn nửa miếng táo của cậu.
"Đáng ghét!" Phó Tư Hàm trừng hắn một cái, mềm nhẹ dựa vào ngực hắn. Cậu cảm thấy... hình như cậu bắt đầu ỷ lại vào hắn rồi!
"Bảo bối ngày mai em có học không?"
Hắn cười khẽ bóp bóp eo cậu mấy cái, đứa nhỏ trong lòng vì nhột mà liên tục tránh né, bật cười khanh khách.
"Ngày mai là thứ bảy... Thời khóa biểu của em nghỉ thứ bảy chủ nhật!"
Hắn "Ừm!" một cái đút thêm cho cậu miếng táo nữa, "Anh cũng nghỉ thứ bảy chủ nhật. Ngày mai có muốn đi đâu chơi không?"
Cậu cắn miếng táo lắc đầu, khó hiểu ngước nhìn hắn, "Bác sĩ cũng nghỉ thứ bảy chủ nhật nữa sao?"
Hắn nghe cậu hỏi không khỏi bật cười, đứa nhỏ trong lòng uất ức trừng mắt một cái mới ngưng, mỉm cười nói, "Thứ bảy chủ nhật anh được nghỉ, trừ khi có ca mổ cần anh, không thì anh không cần đến bệnh viện!"
"À!" Phó Tư Hàm gật đầu.
"Thế nào?" Hắn nhướng mày nhìn cậu, "Có muốn ra ngoài chơi không?"
Đứa nhỏ trong lòng lắc đầu, "Muốn ở nhà với anh... Ưʍ... anh dạy em dùng điện thoại!"
"Ừm!" Tần Hy Dương bật cười siết chặt eo đứa nhỏ, "Ngày mai ở nhà bồi em! Chủ nhật dẫn em đi chơi."
"Đi chơi?" Phó Tư Hàm tròn mắt... Bác sĩ Tần của cậu vẫn muốn đưa cậu đi chơi???
"Ừm! Đi ngoại ô chơi!" Hắn mỉm cười thần bí.
Phó Tư Hàm bĩu môi. Rõ đã nói đi ngoại ô, vậy mà còn làm ra vẻ thần bí... Hắn nhìn cái môi đang bĩu ra, hồng hồng ướt nước không nói một lời liền cúi xuống ngậm lấy.
"Ưm ~"
Phó Tư Hàm đột nhiên bị hôn trợn tròn mắt, một lúc sau liền nhắm mắt lại hai tay ôm lấy cổ hắn hé miệng tiếp nhận. Đôi lúc hôn thế này thật tuyệt, tim cậu lại đập nhanh cơ thể nóng bừng... Cậu nghĩ cậu yêu hắn thật rồi!
Đôi lời tác giả: E hèm, bảo bối hết thích bác sĩ rồi! Bảo bối yêu bác sĩ luôn rồi...