Chương 2: Di Tích hiện thế

Trên đường lớn của Lâm Vân trấn, mấy tên thiếu nam thiếu nữ vây Sở Lăng Ca ở giữa, líu ríu không ngừng, ngược lại bởi vì vậy mà con đường có chút lành lạnh này tăng thêm một chút sức sống.

Sở Lăng Ca và những thiếu nam thiếu nữ này đều là chơi từ nhỏ đến lớn, cho dù biết có người mật báo cho mẹ của mình cũng chỉ cười trừ, sao lại thật sự tức giận đây.

Sau khi chơi đùa với mọi người một trận, Sở Lăng Ca mới thấp giọng hỏi:

"Hầu Tử, tin tức của ngươi linh thông nhất, mấy ngày nay, Lâm Vân trấn đã xảy ra chuyện gì vậy? Đi cùng nhau tới đây, sao ta lại nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt xa lạ."

Người được gọi là Hầu Tử chính là một thiếu niên gầy gò, nghe thấy đại tỷ đầu của mình đặt câu hỏi, tròng mắt Hầu Tử đảo quanh bốn phía, cũng hạ giọng nói:

"Đại tỷ đầu, lúc này tỷ thật đúng là đoán đúng rồi!"

"Nghe nói Lâm Vân trấn ta tựa như là xuất hiện bảo vật gì đó, hấp dẫn rất nhiều người tu hành đến đây, hiện nay ngươi thấy vẫn chỉ là một số ít, ra khỏi tiểu trấn hướng về khu rừng ở phía tây kia, nghe nói đã tụ tập một hai trăm người nữa rồi!"

Nghe xong lời nói của Hầu Tử, lúc này Sở Lăng Ca cảm thấy hiếu kỳ, nếu như Lâm Vân thật sự xuất hiện bảo vật gì thì sao mẹ của mình lại không cảm ứng được?

"Ngươi nói cụ thể một chút, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

Hầu Tử gãi đầu một cái, nhỏ giọng nói:

"Cụ thể như thế nào thì ta cũng không biết, những người tu hành từ bên ngoài đến này, người này ngạo hơn người kia, ra tay còn vô cùng xa xỉ, chỉ có bọn hắn hỏi chúng ta một vấn đề thì ta cũng không dám lắm miệng trước mặt bọn hắn."

Mặc dù trong lòng Sở Lăng Ca nhớ lại lời dặn dò của mẹ mình không được gây chuyện, nhưng dù sao thì nhiệt tình tuổi trẻ, lòng hiếu kỳ một khi tuôn ra, sẽ không dễ dàng thu hồi lại.

"Ta cũng chỉ muốn đi ra ngoài trấn xem một chút, quyết không gây chuyện, chuyện này sẽ không tính là làm trái ý của mẹ đâu nhỉ."

Trong lòng hơi suy nghĩ một chút, Sở Lăng Ca rất nhanh đã có quyết định, đưa tay vỗ vỗ đầu vai Hầu Tử, nói:

"Hầu Tử, ngươi biết những người kia ở đâu bên ngoài trấn không, dẫn ta đi đi."

Trong lòng Hầu Tử "lộp bộp" nhảy lên một cái, vẻ mặt đau khổ nói:

"Đại tỷ đầu, chúng ta vẫn là đừng đi vẫn tốt hơn, vạn nhất nếu như không cẩn thận chọc phải chuyện gì thì mạng nhỏ sẽ không còn, ta nghe người ta nói, trong rừng kia còn có cường giả Pháp Tướng cảnh tới!"

Sau khi nghe xong lời nói của Hầu Tử, Sở Lăng Ca càng cảm thấy chuyện này có chút không bình thường, nhớ lại lời mình nói trước mặt mẹ mấy ngày trước đó, tai không khỏi hơi đỏ lên.

"Xem ra thật đúng là như lời mẹ nói, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, nhưng mà nguyên nhân chính là như thế, lần này thịnh sự mới càng phải đi xem một chút!"

Trong lòng suy tư một phen, Sở Lăng Ca mới nói với mọi người:

"Hầu Tử, ngươi nói vị trí của những người kia cho ta biết, ta đi xem thử một chút, các ngươi đừng đi theo."

Lời vừa nói ra, một đám thiếu nam thiếu nữ lập tức không vui, nhao nhao biểu thị mình cũng muốn cùng nhau tiến vào, quyết không để cho một mình Sở Lăng Ca chạy đi mạo hiểm.

Tuổi của Sở Lăng Ca, thật ra là nhỏ nhất trong một đám người, nhưng tâm tính lại rất ổn trọng.

Hơi suy nghĩ một chút, sau đó mới nói với mọi người:

"Như vậy đi, lão Tam đi theo ta ra ngoài trấn đi dạo, nếu thật sự có chuyện ngoài ý muốn, hai chúng ta đánh không lại, chạy trốn vẫn không có vấn đề quá lớn."

Lão Tam được nàng điểm danh, là người thứ hai tu luyện nạp khí trong thiếu niên đoàn, nghe đối phương bảo mình đi theo, lão Tam lập tức gật đầu như gà mổ thóc.

Những người còn lại biết mình cho dù đi theo vào cũng không giúp đỡ được cái gì, sau khi căn dặn mồm năm miệng mười một phen, liền trơ mắt nhìn bóng dáng của hai người Sở Lăng Ca và lão Tam biến mất ở cuối con đường.

Sở Lăng Ca dẫn theo Lão Tam một đường chạy vội, dựa theo tin tức cung cấp của Hầu Tử, sau một canh giờ, đã đi tới một mảnh khu vực người tu hành lạ lẫm tụ tập bên ngoài tiểu trấn.

Cho dù Sở Lăng Ca đã chuẩn bị tâm lý xong, nhưng tận mắt nhìn thấy người tu hành trẻ tuổi khắp nơi đều như rau cải trắng, da đầu vẫn cảm thấy có chút tê dại.

Nhìn ra xa xa, những người tu hành từ bên ngoài đến kia, có hơn phân nửa số lượng đều là tụm ba tụm năm cùng nhau đến, trên người mặc phục sức thống nhất, xem xét một chút là biết bọn hắn là xuất thân từ cùng một thế lực gia tộc.

Một số người khác thì cô đơn ngồi xếp bằng một mình, giống như chưa từng nghe thấy tiếng ồn bên cạnh.

Những người tu hành trẻ tuổi độc lập này, tu vi của mỗi một người đều cao hơn Sở Lăng Ca, cảm giác áp bách mơ hồ tản ra kia, như mây đen, hội tụ giữa bầu trời khu rừng.

Sở Lăng Ca từ nhỏ đã đi theo mẹ Pháp Tướng cảnh tu tập, ngược lại không cảm thấy có gì, chỉ là khổ cho lão Tam, thận trọng nép sau lưng Sở Lăng Ca, bắp chân đều có chút run lên.

Mặc dù Sở Lăng Ca chỉ mặc một bộ quần áo luyện công bằng vải đay thô bình thường nhất, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại mang đến cho nàng một chút phiền phức nho nhỏ.

Đi lại trong rừng rậm do người tu hành tụ tập, nơi hai người đi qua, ánh mắt ngoài sáng trong tối, khoảng cách không ngừng từ bốn phía bắn ra mà đến, sự chú ý này, đối với Sở Lăng Ca mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.

Đi vào một lùm lá rậm rạp, Sở Lăng Ca đưa tay từ trên cây gỗ điệp ở bên cạnh lấy xuống vài lá giống như cánh bướm, nhẹ nhàng xoa lá gỗ điệp trong tay, bôi chất lỏng đều đều lên trên mặt mình.

Sau khi làm xong những việc này, khuôn mặt vốn tuấn tú như ngọc của Sở Lăng Ca, chỉ trong chốc lát đã trở nên vàng như nến, rực rỡ bị che lấp, nhìn qua có cảm giác như bệnh trạng nghiêm trọng.

Khi hai người lại lần nữa xuất hiện ở khu vực tập hợp của người tu hành, quả nhiên lại không bị nhìn chăm chú với tần số cao như trước.

Đang lúc Sở Lăng Ca dẫn theo Lão Tam khiêm tốn xuyên thẳng qua khu vực người tu hành tụ tập, đột nhiên nhìn thấy Hoàng Hổ đang dẫn một đám người đi về phía mình.

Hoàng Hổ cũng là người trong Lâm Vân trấn, khoảng hai mươi mấy ngày trước, người ra tay đánh nhau với Sở Lăng Ca tranh đoạt Hồn Liên Thảo chính là người này.

"Thật sự là oan gia ngõ hẹp! Lão Tam, đừng nhìn về phía trước, chúng ta đi thôi!"

Nhanh chóng nói xong, Sở Lăng Ca đã dẫn đầu quay người, dẫn theo Lão Tam đầy mồ hôi sau đầu, vội vàng đi về phía một chỗ khác.

Mặc dù Sở Lăng Ca dùng nước lá điệp để thay đổi sắc mặt của mình, nhưng vẫn chưa tới mức làm cho người quen thuộc không nhận ra được, trên thực tế, trước khi Sở Lăng Ca phát hiện ra Hoàng Hổ thì hắn đã thấy nàng rồi.

Mặc dù hôm nay Hoàng Hổ dẫn theo mấy tên thị vệ, nhưng cũng không dám lỗ mãng ở khu vực của người tu hành bên ngoài, cho nên sau khi nhìn thấy Sở Lăng Ca, chỉ là mang theo người không một tiếng động tới gần, cũng không dám cùng nhau tiến lên trực tiếp đánh người.

Sở Lăng Ca thấy thế, đưa tay đẩy Lão Tam về phía đường lên rừng, thấp giọng nói: "Bọn hắn nhiều người, không nên chọi cứng, chia ra đi, đến lúc đó gặp mặt ở đống đá ở đầu trấn.

Lão Tam hơi sững sờ, có chút không rõ vì sao Sở Lăng Ca lại muốn tách ra chạy, lực lượng của hai người hợp lại không phải sẽ lớn hơn sao?

Không đợi lão Tam suy nghĩ nhiều, Sở Lăng Ca đã lao về phía trong rừng.

Thế là, một màn hơi có chút buồn cười bắt đầu trình diễn ở trong rừng, nhóm Hoàng Hổ muốn đối phó chỉ là Sở Lăng Ca, căn bản không ai để ý tới lão Tam, sáu người phân thành ba đội, vây quanh Sở Lăng Ca.

Trong khu vực cánh rừng này, khắp nơi đều có người tu hành chiếm cứ, hoặc khoanh chân nhắm mắt ngưng thần, hoặc đi lại bắt chuyện bốn phía, Hoàng Hổ không dám quá quấy nhiễu những người này, đuổi đến gọi là người lén lén lút lút.

Sở Lăng Ca vốn định xuyên rừng trốn chạy, không ngờ Hoàng Hổ sợ phiền phức như vậy, tâm niệm vừa động, dứt khoát không trốn, dẫn theo cái đuôi sau lưng quay tới quay lui trong rừng, đặc biệt chọn nơi người tu hành tụ tập nhảy lên.

Sau khi bị quát tháo mấy lần, lửa giận của Hoàng Hổ liền tăng lên, mình có cẩn thận thế nào thì Sở Lăng Ca cũng sẽ cố ý gây chuyện, nàng ngược lại chạy nhanh như linh hầu, bị tội toàn bộ là mình!

"Một đám người quê mùa, đi đường không mang mắt! Lại lỗ mãng nữa sẽ tháo chân của các ngươi!"

Lại một lần bị người tu hành trợn mắt mắng, Hoàng Hổ rốt cuộc không nhịn được, sử dụng linh lực hội tụ ở bàn chân, uổng phí gia tốc chạy về phía Sở Lăng Ca, mang theo một đường khói bụi sặc người.

Sở Lăng Ca nhìn lại Hoàng Hổ đang nổi giận mà đến, cũng không dám lãnh đạm nữa, mượn nhờ linh lực, nhảy lên một cây thấp, giữa lá rừng chập chờn đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Đều đuổi theo cho ta! Nhất định không thể để cho tiểu nương bì kia chạy thoát, hôm nay bản thiếu gia muốn thù mới nợ cũ cùng nhau tính!"

"Vâng!"

Dù sao thì đối phương cũng có sáu người ra sức truy kích, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần, Sở Lăng Ca đã có ý muốn rút lui.

"Được rồi, được rồi, hảo nữ không ăn thiệt thòi trước mắt, các ngươi chậm rãi chơi đi, ngày mai ta lại đến cũng không kém."

Tự lẩm bẩm một phen, Sở Lăng Ca lại lần nữa điều khiển linh lực trong cơ thể, dọc theo một đạo kinh mạch cố định dưới chân bắt đầu vận hành, chỉ trong chốc lát, tốc độ đột nhiên tăng lên.

"Mẹ ta cho ta Phi Vân Cửu Tuyệt Bộ này thật là dễ dùng, nếu như sử dụng toàn lực, sợ là tốc độ có thể tương đương với Tụ Khí cảnh cao cấp!"

Đang lúc Sở Lăng Ca vì mới học bộ công pháp thân pháp này mà sợ hãi thán phục, mới từ trên nhánh cây lướt xuống, lại đột nhiên nhìn thấy chỗ mình sắp rơi xuống đất lại có một cô nương xinh đẹp đang đứng.

Tiểu cô nương thân mang một bộ quần áo sam màu hồng, trên bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc, một tay cầm mứt quả xuyên, một tay khác nâng một khăn gấm, mà trên khăn gấm kia có mười mấy miếng mứt mai.

Nghe thấy tiếng vang, cô nương vội vàng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, chuyện xảy ra quá đột nhiên, cô nương chỉ có thể nhìn màu xanh đập vào mặt mình, giống như là một người, khuôn mặt màu vàng óng, nhìn qua có chút đáng sợ.

Sở Lăng Ca nhìn trang phục của cô nương kia, biết nàng chắc chắn là người tu hành, chỉ có điều bên eo thon của nàng có đeo đoản kiếm linh lung, còn làm cho người khác chú ý hơn bảo vật trấn điếm của tiệm sắt Trần gia.

Nhưng mà cô nương không biết là bị dọa hay là thế nào, chỉ trợn tròn mắt ngửa mặt nhìn, không có chút ý tứ né tránh nào.

Bởi vậy, Sở Lăng Ca cũng có chút gấp, nàng mới học Phi Vân Cửu Tuyệt Bộ không lâu, cho dù chỉ có thể coi như là hơi thông da lông, nhưng vẫn không thể mượn lực trên không trung.

Cô nương không né tránh, mình cứ như vậy đυ.ng vào, có lẽ hai người đều phải đâm đến đầu rơi máu chảy!

"Này! Ngươi thất thần làm gì vậy? Mau tránh sang bên cạnh!"

Nghe thấy đối phương quát tháo, Hoa Vũ Phỉ mới lấy lại tinh thần khỏi sự kinh ngạc, nhưng lúc này còn muốn sử dụng linh lực tiến hành né tránh đã không kịp.

Lần này nghe nói Lâm Vân trấn có di tích hiện thế, Hoa Vũ Phỉ quấn quýt lấy mới cầu được cha mình thân là tộc trưởng đồng ý cho mình đến đây.

Thiếu nữ lần đầu đi ra ngoài lịch luyện, gặp thứ gì cũng cảm thấy mới mẻ, lại có tộc nhân đi theo che chở, sao nàng ngờ được, còn chưa tiến vào di tích đã gặp "đánh lén"! Sau này cuộc sống như thế nào chứ?

Giờ khắc này, Hoa Vũ Phỉ nào còn nghĩ đến mình cũng là một người tu hành, trơ mắt nhìn đối phương đánh về phía mình, trong mắt đen láy, dần dần có hơi nước bốc lên.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hoa Vũ Phỉ: Ta là ai? Ta ở đâu? Ta đang làm gì?

Sở Lăng Ca... (ngươi vui vẻ là được rồi)