Chương 19: Ra khỏi di tích

Nửa tháng sau đó, hai người Lục Hàn Khê và Sở Lăng Ca đều trôi qua ở bờ sông tĩnh mịch này, ai cũng không có ý định tiếp tục đi di tích tầm bảo nơi khác.

Lần này, Lục Hàn Khê đến di tích này vốn là vì lịch luyện, lấy ánh mắt của nàng, ngoại trừ Phi Liêm Phong Hoàn ra thì những vật khác rất khó có thể làm cho nàng hăng hái.

Mà Sở Lăng Ca ngoại trừ dưỡng thương, tu hành công pháp mới ra thì càng nhiều nhân tố là muốn ở cùng Lục Hàn Khê, bây giờ mấy cây linh dược nàng muốn tìm đều đã đủ, lại thu hoạch hai đại dị bảo, càng không cần phải ra ngoài.

Mặc dù đại đa số thời gian của hai người đều là tự tu luyện, nhưng có thể tương đương với việc sớm chiều ở cùng Lục Hàn Khê, Sở Lăng Ca đã rất thỏa mãn.

Lúc rảnh rỗi, hai người cũng sẽ nhàn nhã vài câu, nhưng đại đa số tình huống đều là Sở Lăng Ca nói nhiều, nói đến chỗ vui vẻ, còn dùng cả tay chân khoa tay với Lục Hàn Khê.

Đối với những chuyện lý thú mà Sở Lăng Ca nói, Lục Hàn Khê vốn còn cho rằng mình sẽ nghe rất nhàm chán, nhưng chẳng biết tại sao, nghe một chút, lại lần đầu tiên cảm thấy rất có chút thú vị.

Chỉ có một điều, làm cho nàng hơi có chỗ để ý, kể chuyện xưa thì kể chuyện xưa đi, người nào đó lại luôn thích đυ.ng vào trước chân.

Có thể sinh hoạt cùng với người ngoài thân quyến như vậy đã là đột phá trọng đại của Lục Hàn Khê, nhưng hiển nhiên, người nào đó lại không có những tự giác này.

Nhìn thấy đầu Sở Lăng Ca lệch ra, lại muốn cọ vào đầu vai của mình, Lục Hàn Khê cũng không nói gì, đôi mắt đẹp có chút thoáng nhìn, trực tiếp sử dụng linh lực, từng tia ý lạnh đánh tới, làm cho Sở Lăng Ca liên tiếp hắt xì mấy cái.

"Khụ khụ, hàn huyên hồi lâu, cũng là lúc tu luyện cho tốt, nghiệp tinh thông không được hoang mang đùa giỡn, Lục cô nương, ngươi chớ có lười biếng nha!"

Nhanh chóng dứt lời, giống như sợ Lục Hàn Khê lại lấy ra kiếm gỗ đánh người, Sở Lăng Ca liên tục không ngừng thi triển Phi Vân Cửu Tuyệt Bộ, đi về phía một khu vực khác, tiếp tục luyện tập công pháp thuộc tính Phong mới học.

Đôi mắt đẹp nhìn bóng dáng mảnh mai trong nháy mắt đã cướp đến xa xa, Lục Hàn Khê hơi có chút bất đắc dĩ cong cong khóe môi, thầm nghĩ:

"Tên kia, luôn có thể tìm được lý do để thay mình giảo biện."

Tử chiến với Hồng Lâm, tuy nói mạng nhỏ của Sở Lăng Ca suýt nữa mất đi một nửa, nhưng kết quả cuối cùng là hữu kinh vô hiểm, không những như thế, nàng lấy được chỗ tốt trong trận chiến di tích này, đủ để khiến cho cao thủ Tướng Pháp cảnh đỏ mắt.

Thu hoạch được sự ủng hộ của Quỷ Diện thì không cần nhiều lời, nhờ vào Phi Liêm Phong Hoàn, kinh mạch huyết xương toàn thân Sở Lăng Ca không chỉ có thể rèn luyện cường hóa, mà ngay cả linh lực dự trữ cũng cao hơn trước đó rất nhiều.

Bộ công pháp mà Quỷ Diện truyền cho Sở Lăng Ca tên là Luyện Phong Quyết, hoàn toàn giống như là công pháp đặc biệt phối hợp với Phi Liêm Phong Hoàn.

Mười ngày ngắn ngủi, Sở Lăng Ca đã có thể ngưng ra đao gió ở trong lòng bàn tay, dưới toàn lực sử dụng, uy lực đã không kém Phong Uẩn Tử dẫn bạo ngày hôm đó bao nhiêu, nếu như hiện tại lại đối đầu với Hồng Lâm, Sở Lăng Ca tuyệt đối có nắm chắc đánh bại hắn chính diện.

Lục Hàn Khê xinh đẹp đứng ở bên sông, nhìn thân hình Sở Lăng Ca đang bay lơ lửng cách đó không xa, trong lòng cũng có chút cảm khái.

Sở Lăng Ca của hiện tại, có lẽ chính diện giao chiến vẫn kém hơn mình một chút, nhưng thân pháp như nước chảy mây trôi của đối phương lại đủ để làm cho người ta kinh diễm.

Lúc trước, gương mặt của thiếu nữ bị nhánh cây trong rừng đâm bị thương bởi vì lướt vội, thời gian trôi qua nửa tháng, không ngờ đã đạt đến tình trạng xuyên thẳng qua rừng rậm, mà lá không dính vào người.

Đang lúc Lục Hàn Khê có chút xuất thần thì trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng nổ lớn, lôi hồ tốc biến, một vệt sáng rộng mấy trượng bắn thẳng xuống mặt đất.

"Lối ra di tích, rốt cuộc xuất hiện rồi!"

Kình phong thổi qua, thân hình Sở Lăng Ca cũng đã đến gần giai nhân, ngửa đầu nhìn ánh sáng từ trên trời giáng xuống xa xa, biết thời gian rời khỏi di tích đã đến.

"Lục cô nương, đi thôi, chúng ta nên đi ra rồi."

Nghe thấy lời nói của Sở Lăng Ca, trán Lục Hàn Khê hơi điểm, sau đó mũi chân điểm một cái, đi đầu lao về phương hướng ánh sáng kia rơi xuống, Sở Lăng Ca theo sát mà lên.

Nếu không có sự can thiệp đặc biệt, di tích vô chủ sẽ tự động đóng lại khi mở ra tới một trình độ nhất định, mà những nơi tiếp theo sẽ tiếp tục ẩn vào hư không, mãi cho đến khi xuất hiện một vòng tiếp theo.

Đóng mở đều có lúc, nếu như không thể ra ngoài trước khi ánh sáng dịch chuyển biến mất thì có lẽ sẽ vĩnh viễn khốn ở chỗ này, cho đến chết, ai biết di tích còn có thể mở ra lại lần nữa hay không.

Quá trình rời khỏi di tích tương đối ôn hòa, sau khi hai người Sở Lăng Ca thông qua một trận ánh sáng mê muội, đã thuận lợi đặt chân vào thực địa, hơn nữa dịch chuyển cũng không tách hai người ra.

Lắc đầu chậm rãi hơi đánh giá xung quanh, Sở Lăng Ca mới thở phào một hơi, vui sướиɠ nhìn về phía người bên cạnh nói:

"Lục cô nương, chúng ta ra khỏi hẻm núi bên ngoài trấn Lâm Vân rồi!"

"Thả ta ra!"

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy giọng nói kỳ ảo như nước chảy kích thạch của Lục Hàn Khê vang lên bên tai.

Sở Lăng Ca rụt cổ một cái, vội vàng buông bàn tay mềm mại trong tay mình ra, sợ Lục Hàn Khê lại lấy ra kiếm gỗ gõ mình, âm thầm chuẩn bị sẵn linh lực thuộc tính Phong, định có manh mối không đúng thì lập tức thoát đi!

Nhưng lần này, Lục Hàn Khê lại chỉ là mở miệng cảnh cáo một phen, cũng không có ý định động thủ.

Sau hai người, xung quanh lại có rất nhiều bóng người bị dịch chuyển ra, nhưng số lượng trước khi tiến vào di tích, toàn bộ người tu hành nối đuôi đi ra, số lượng đã rút lại gần một nửa.

Sở Lăng Ca còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại nhìn thấy thân thể mềm mại của Lục Hàn Khê bỗng nhiên chợt nhẹ, sau đó như một con bướm nhanh nhẹn, bay thẳng về phía một lão giả còng lưng cách đó không xa.

Lục Hàn Khê đương nhiên vẫn không thể tụ lực bay, là lão giả Cung trưởng lão của tông môn ra tay.

Ngay khi bóng dáng Lục Hàn Khê xuất hiện, Cung trưởng lão đã cảm nhận được, thấy người kia còn sống sót không sao trở về, trong lòng của hắn vẫn luôn treo một tảng đá lớn mới rốt cục rơi xuống.

Lục Hàn Khê chính là hòn ngọc quý trên tay lão tông chủ, nếu như xảy ra chuyện gì, lấy tính nết bao che cho con của lão tông chủ, mình sẽ phải chịu đựng đau khổ.

Vẻ mặt Cung trưởng lão vừa mới dễ dàng trong một cái chớp mắt, chợt lại trở nên cổ quái, ngay cả cái lưng còng xuống kia, giống như cũng có chút rung động.

Bởi vì hắn nhìn thấy, Lục Hàn Khê không chỉ sóng vai đồng hành với một thiếu nữ xa lạ, mà còn nắm tay đi ra!

Cung trưởng lão xem như nhìn thấy Lục Hàn Khê lớn lên, biết đứa bé kia ngoại trừ cha mẹ của mình và gia gia thân là lão tông chủ ra thì không thân cận với ai được, bao gồm cả tỷ tỷ lớn hơn mấy tuổi của nàng kia.

Trong tông môn, ai mà không biết Lục Hàn Khê không thích người khác dựa vào nàng quá gần, có lẽ là thiên tính cho phép, có lẽ là liên quan đến công pháp thuộc tính Hàn Băng mà nàng tu luyện, tóm lại cho dù là nam hay nữ cũng không thể thật sự đến gần băng sơn mỹ nhân kia.

Bởi vậy, khi nhìn thấy Sở Lăng Ca đang cười đùa với Lục Hàn Khê thì Cung trưởng lão mới có phản ứng lớn như vậy.

Lục Hàn Khê rời khỏi người kia, Sở Lăng Ca cũng bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của Nhϊếp Gia Dung trong đám người.

Nhϊếp Gia Dung vẫn là áo bào đen mũ đen, trên mặt có một tầng linh lực nhàn nhạt bao trùm, làm cho người ta nhìn không rõ dung mạo thật sự của hắn.

Cẩn thận cảm ứng một phen linh lực ba động hùng hậu của Sở Lăng Ca, Nhϊếp Gia Dung không nhịn được ngạc nhiên lên tiếng nói:

"Tiến vào Tụ Khí cảnh cao cấp rồi à? Xem ra thu hoạch của ngươi chuyến này không nhỏ!"

Sở Lăng Ca từ chối cho ý kiến, từ trong túi áo lấy ra một hộp ngọc, bên trong chứa ba loại dược liệu đã ước định cẩn thận với đối phương, đưa cho Nhϊếp Gia Dung nói:

"Đồ vật đều ở bên trong, ngươi đã đồng ý cho ta Phục Hồn Đan, phải nhanh chóng cho ta!"

Nhϊếp Gia Dung nhấc lên một cái hộp sừng, hơi cảm ứng, biết Sở Lăng Ca không chỉ nói đủ dược liệu mà còn tìm được linh dược phẩm cấp cao.

Thu hộp ngọc vào trong giới nạp, Nhϊếp Gia Dung trực tiếp lấy ra một bình sứ nhỏ, kín đáo đưa cho Sở Lăng Ca nói:

"Phục Hồn Đan."

Sở Lăng Ca đưa tay tiếp nhận, nàng cũng không thể xác định viên đan dược dưới đáy bình kia, đến cùng có phải Phục Hồn Đan có thể giúp mẫu thân khôi phục hay không, hỏi:

"Không phải ngươi nói muốn chờ ta thu tập được Định Linh Dưỡng Nguyên Đằng và Tục Thần Hoa thì mới có thể luyện đan cho ta à?"

Sao Nhϊếp Gia Dung lại không biết lòng nghi ngờ của nàng, tức giận cười nói:

"Mời người luyện đan, cho tới bây giờ đều là dược liệu tự chuẩn bị, hơn nữa còn phải trả thù lao đủ để đả động đến luyện đan sư."

"Ta bảo ngươi thu thập hai loại dược liệu kia là để làm tài liệu dự trữ dùng, cũng không có nghĩa là ta thiếu vật liệu luyện chế Phục Hồn Đan."

Đang lúc hai người thấp giọng trao đổi thì một âm thanh như sấm sét đột nhiên nổ vang trên bầu trời hẻm núi!

"Hồng Lâm đâu? Hồng Lâm ở đâu?"

Nghe thấy tiếng quát hỏi này, gần như tất cả mọi người đều đưa ánh mắt về phía một nam nhân trung niên đầu đội trời mà đạp, dù cho cách thật xa thì mọi người cũng có thể cảm giác được từ trên người hắn tản ra sự lo lắng và tức giận.

"Là cường giả Pháp Tướng cảnh kia! Hồng Lâm trong miệng hắn, chẳng lẽ là tiểu bối đi theo bên cạnh hắn khi đó?"

"Lúc này còn chưa đi ra khỏi di tích, ta thấy tám phần là chết ở bên trong rồi!"

"Hắc hắc, nhìn bộ dáng tức giận của hắn, cũng không phải là muốn mượn cơ hội giận chó đánh mèo chứ?"

"Ai biết được, tiểu bối hộ tống vẫn còn ở trong di tích, hắn khẳng định khó mà tránh được tội lỗi, chỉ là không biết ai sẽ trở thành kẻ chết thay dưới cơn thịnh nộ của hắn, di tích đoạt bảo, chết rất bình thường, ai biết là bị người khác đánh gϊếŧ, hay là chết ở trong hố bẫy cơ quan!"

Mọi người nhao nhao nghị luận, trong khoảng thời gian ngắn, giống như là thủy triều bao trùm cả hẻm núi.

Trong lòng Sở Lăng Ca xiết chặt, vội vàng tròng mắt nhìn về phía Nhϊếp Gia Dung thấp giọng nói:

"Nhϊếp tiền bối, chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này."

Nghe được lời ấy, Nhϊếp Gia Dung lập tức hiểu được tiểu bối mà cường giả Pháp Tướng cảnh kia tìm đến nhất định là xảy ra chuyện, hơn nữa còn không thoát khỏi quan hệ với Sở Lăng Ca.

Hai người lúc này quay người lại, giả bộ không sao, lặng yên thối lui về phía rừng rậm cách đó không xa.

Vừa đi, Nhϊếp Gia Dung không nhịn được dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được hỏi:

"Võ giả tên là Hồng Lâm kia là ngươi gϊếŧ à?"

Thấy chuyện này không thể gạt được Nhϊếp Gia Dung, Sở Lăng Ca lại không muốn liên lụy đến Lục Hàn Khê, vì vậy liền nhỏ giọng trả lời:

"Phải! Nhưng mà hắn muốn cướp đồ của ta, cuối cùng mới dẫn đến bỏ mình ở dị địa, tính toán ra, hắn là gieo gió gặt bão!"

Sở Lăng Ca nói đến mập mờ, Nhϊếp Gia Dung đương nhiên cũng sẽ nghĩ đồ vật mà Hồng Lâm muốn cướp đoạt, não bổ trở thành Bích Nguyệt Viêm Dương mà mình tìm kiếm đã lâu.

Trong lòng Nhϊếp Gia Dung lại có chút may mắn lại có chút khẩn trương, may mắn là lúc này mình thật sự đã tìm đúng người, mà lo lắng là nam tử trung niên giận dữ đứng lơ lửng trên không cách đó không xa.

Dù sao thì cũng là cường giả Pháp Tướng cảnh, nếu như đối phương phát hiện ra manh mối gì, sợ là hôm nay hai người mình và Sở Lăng Ca sẽ không đi được.

Sự lo lắng của Nhϊếp Gia Dung vừa mới dâng lên đã nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng gào thét của một thanh niên nam tử.

"Tướng trưởng lão! Hồng Lâm huynh bị kẻ xấu gϊếŧ chết ở trong di tích! Người hành hung chính là nữ tử áo gai bên cạnh người áo đen! Bọn hắn muốn chạy trốn!"