Chương 16: Thắng vì đánh bất ngờ

Mặt trời cao chiếu, vạn dặm không mây, trên một ngọn núi cỏ xanh tươi, hai bóng hình xinh đẹp cao gầy đang đứng sóng vai, nhìn chăm chú lẫn nhau.

Lục Hàn Khê quả thật không ngờ rằng, dưới bầu không khí khẩn trương như thế, Sở Lăng Ca lại còn có tâm tư chơi đùa với mình.

Nhưng mấy ngày nay ở chung, Lục Hàn Khê giống như đã có kháng thể đối với những khinh bạc trêu chọc này của nàng, sẽ không bị nàng làm tâm cảnh bất ổn giống như vừa mới bắt đầu.

Đang lúc hai người nói chuyện, Hồng Lâm đã dẫn theo Tào Thu Đồng chậm rãi đến gần.

Hồng Lâm người thô thiển cẩn trọng, tuy đã sớm cảm nhận ra thương thế của Lục Hàn Khê chưa lành, thực lực hoàn toàn không đủ để chống lại mình, nhưng cũng không lỗ mãng trực tiếp ra tay.

Về phần Sở Lăng Ca vừa mới tiến vào Tụ Khí cảnh cao cấp không lâu thì trực tiếp bị hắn bỏ qua.

Sau khi Tào Thu Đồng nhìn thấy rõ khuôn mặt của nữ tử đứng bên cạnh Lục Hàn Khê, trong lòng dâng lên một tia tức giận, mấy ngày trước, mình lại bị đối phương làm cho tức giận đến thổ huyết ngất xỉu, chuyện này nếu truyền về tông môn, không biết sẽ gặp phải bao nhiêu mỉa mai và chế giễu.

"Lục cô nương, ta khuyên ngươi vẫn là trực tiếp giao Phi Liêm Phong Hoàn ra đi, để tránh động can qua, tổn thương hoà khí."

Tuy ngoài miệng Hồng Lâm nói như vậy, nhưng bước chân vẫn không dừng lại.

Sở Lăng Ca nhìn thân thể to lớn chậm rãi tới, đột nhiên nhanh chóng nói nhỏ một tiếng:

"Ta dẫn tên mập mạp kia rời khỏi, còn về phía sau thì giao cho ngươi!" Dứt lời, lập tức sử dụng linh lực, nhanh chóng lướt về phía một bên khác của gò đất.

Nhưng không đợi Lục Hàn Khê có phản ứng, chỉ thấy Sở Lăng Ca vội vàng thu hồi một viên kích cỡ tương đương với Long Nhãn, sau đó cũng không quay đầu lại, dùng tốc độ cao nhất chạy trốn.

Ngay từ đầu Hồng Lâm không quá để ý đến, mãi đến khi cảm nhận được năng lượng ba động từ trong lòng bàn tay Sở Lăng Ca lan tỏa ra, vẻ mặt hắn lập tức đại biến.

Hắn hơi suy nghĩ một chút, lại mặc kệ Lục Hàn Khê, cả người giống như là bị cự cung bắn ra viên thịt, điên cuồng đuổi theo Sở Lăng Ca.

Mặc dù hắn chưa từng nhìn thấy Phi Liêm Phong Hoàn, nhưng ba động thuộc tính của Phong vẫn sẽ không cảm ứng sai.

Lúc trước, nữ tử kia vội vàng thu hồi vật trên đó, ngoại trừ ba động thuộc tính Phong ra thì còn có năng lượng gợn sóng dị thường huyền ảo, ngoại trừ Phi Liêm Phong Hoàn ra thì Hồng Lâm lại không nghĩ ra còn có thứ gì khác có thể khuếch tán ra loại năng lượng ba động này.

Tào Thu Đồng đang muốn đuổi theo thì lại nghe thấy tiếng nói mệnh lệnh của Hồng Lâm từ xa truyền về.

"Tào huynh! Ngăn cản Lục Hàn Khê, đợi ta đoạt lại Phi Liêm Phong Hoàn, tự sẽ cùng hưởng với Tào huynh!"

Tào Thu Đồng hung hăng nhổ một bãi nước miếng xuống đất, nhưng cũng không dám trái ý của Hồng Lâm, trực tiếp ngăn lại Lục Hàn Khê vừa có chỗ động, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

"Lục cô nương, không cần đuổi nữa."

"Xem ra vận khí của ngươi cũng không có gì đặc biệt, tuy kế sách ve sầu thoát xác rất hay, nhưng lại tìm đồ ngốc làm đồng đội, đợi chút nữa rơi vào tay Hồng Lâm, cho dù không chết thì chỉ sợ cũng sẽ biến thành phế nhân!"

Dứt lời, liền sử dụng linh lực tấn công về phía Lục Hàn Khê.

Lục Hàn Khê đương nhiên biết tất cả những chuyện Sở Lăng Ca làm vừa rồi đều là cố ý gây nên, mục đích chỉ là dẫn dụ Hồng Lâm rời khỏi, mà Hồng Lâm thông minh sẽ bị thông minh hại, mới có thể bị kế sách hơi có vẻ vụng về này lừa gạt.

Phi Liêm Phong Hoàn chân chính, lúc này vẫn còn cất giấu trong nạp giới của mình!

Nghe thấy lời chửi của Tào Thu Đồng đối với Sở Lăng Ca, trong lòng Lục Hàn Khê lập tức có sát ý rất lớn.

Cũng không nhiều lời vô ích với hắn, làm cho linh lực toàn thân đều điều động, tố thủ kết ấn ở giữa, ánh bạc nhanh chóng, hàn khí quét sạch mà ra, bắn thẳng về phía Tào Thu Đồng.

Bên kia, Sở Lăng Ca lại được quỷ diện không ngừng lên tiếng chỉ dẫn, một đường chạy lướt qua, mãi cho đến khi đi vào trong một chỗ tiếng gió gào thét, mới rốt cục ngừng lại.

"Hừ, không trốn nữa à?"

Nghe sau lưng truyền đến tiếng quát, Sở Lăng Ca quay người lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy Hồng Lâm đầu đầy mồ hôi xuất hiện, xem ra một đợt truy kích lúc trước đã làm cho linh lực của hắn tiêu hao không ít.

Có linh lực thuộc tính Phong gia trì, Sở Lăng Ca đang toàn lực chạy lướt qua, Hồng Lâm thật đúng là không có cách nào dễ dàng đuổi kịp.

Nhưng Sở Lăng Ca dùng kế dẫn dụ hai người rời khỏi, nhưng không phải là vì trốn mãi như vậy, đầu tiên là linh lực trong cơ thể nàng không hùng hậu bằng đối phương, khoảng cách của hai người sớm muộn cũng sẽ rút ngắn.

Còn nữa, cho dù lần này nàng có thành công thoát khỏi thì Hồng Lâm cũng sẽ không dừng việc tìm kiếm Phi Liêm Phong Hoàn, trong tình huống không biết khi nào di tích này lại mở ra lần nữa, vẫn là trực tiếp giải quyết chuyện này ở đây triệt để mới thỏa đáng.

Nhìn về phía Hồng Lâm đang thở hồng hộc, Sở Lăng Ca cẩn thận quan sát một phen, sau đó mới chăm chú nhìn về phía đôi mắt nhỏ không quá cân đối của đối phương, chậc chậc lên tiếng nói:

"Không ngờ nha!"

Hồng Lâm lại trầm giọng khẽ nói: "Chuyện này có gì mà không ngờ, ngay cả một chút thủ đoạn nhỏ trăm ngàn chỗ hở của các ngươi cũng chỉ có thể lừa gạt người khác mà thôi!"

Sở Lăng Ca lắc lắc đầu, thở dài:

"Ngươi hiểu lầm rồi, ta nói không ngờ, là không ngờ ngươi lại có một khuôn mặt vô hại như vậy, hết lần này tới lần khác làm ra chuyện này, lại làm cho người ta căm hận như vậy!"

"Thật sao? Vì tiêu trừ cảm giác căm hận của ngươi đối với ta, ta không thể làm gì khác hơn là bẻ gãy cổ mềm da thịt mềm của ngươi, người chết, có thể cảm giác được chỉ có một dạng, đó chính là bóng tối vô tận!"

Nói xong, Hồng Lâm lập tức đạp mạnh xuống đất, thân hình to mọng như thiên thạch tấn công về phía Sở Lăng Ca, hắn thấy, đối phó với kẻ yếu thì cũng không cần vận dụng sát chiêu mạnh nhất của mình.

Hồng Lâm vừa có chỗ động, Sở Lăng Ca đã phi thân trở ra, lúc đi qua một gốc cây rừng thì vươn tay tìm kiếm, nắm chặt thân cây mượn lực để cho mình nhẹ nhàng bay lại.

Đây cũng là diệu dụng do linh lực thuộc tính Phong mang đến, nếu không chỉ bằng Phi Vân Cửu Tuyệt Bộ thì cho dù là Sở Lăng Ca tiến vào Tụ Khí cảnh cao cấp cũng không thể nhẹ nhàng bay lượn trong rừng cây như vậy.

Truy kích như tơ liễu không ngừng đâm cành nhanh nhẹn di động giữa rừng rậm, khuôn mặt tròn của Hồng Lâm vốn đang thong dong lạnh nhạt, cũng dần dần trở nên âm trầm xuống, giữa hai hàng lông mày đã chất lên một cục thịt nho nhỏ.

"Ngươi cũng chỉ giống như con chuột trốn chạy thôi sao?"

Nghe ngữ điệu khích tướng cấp thấp của Hồng Lâm, Sở Lăng Ca không để ý chút nào, trên thực tế, giờ khắc này, Sở Lăng Ca không hề thoải mái chút nào.

Ngoại trừ muốn tốn sức tránh đi công kích cực kỳ áp bách của Hồng Lâm ra thì Sở Lăng Ca còn phải không ngừng cảm ứng mỗi một gốc cây rừng đặt chân qua.

Nàng không ngại vất vả đi tới trong rừng này, đương nhiên không phải chỉ là ngẫu nhiên, đã sớm thương thảo với Quỷ Diện từ khi dự định tự mình dẫn dụ Hồng Lâm rời đi, chỉ có tới đây mới có thể thắng vì đánh bất ngờ.

Trong rừng này có một loại cây rừng tên là Phong Uẩn, quanh quẩn giữa khu rừng gào thét, cũng không phải là do gió lốc từ nơi khác phá tới, mà là xuất xứ từ Phong Uẩn.

Đây là một loại linh khí có thể hội tụ thuộc tính Phong, trong số rất ít linh khí còn có thể ngưng ra một loại vật kỳ lạ gọi là Phong Uẩn Tử.

Mà lúc này, Sở Lăng Ca cần nhất chính là tìm được Phong Uẩn Tử!

Lần này vận khí của nàng không tệ, sau khi đặt chân vào hơn trăm gốc Phong Uẩn đã thành công tìm được hai hạt Phong Uẩn Tử.

Tất cả những điều này tiến hành nhanh chóng lại bí mật, cho nên Hồng Lâm chỉ nhìn thấy nàng nhảy đông tránh tây, cũng không nhận thấy được động tác lặng lẽ thu lấy Phong Uẩn Tử của Sở Lăng Ca.

Đuổi theo một lát, Hồng Lâm thật sự không thể nhịn được nữa, bởi vì bực mình mà khuôn mặt tròn của hắn đã thoáng có chút phát tím.

Dưới Thần Huyền cảnh, cho tới bây giờ chỉ có hắn đùa bỡn người khác, còn chưa từng có ai có thể làm cho hắn tức giận như bây giờ, đây là điều kiện tiên quyết khi hắn không biết Phi Liêm Phong Hoàn cũng không ở trong tay Sở Lăng Ca.

Nếu như hắn biết từ lúc đầu mình đã bị đối phương đùa giỡn một phen, không biết có tức giận đến mức như Tào Thu Đồng, phun ra máu trước mặt đối phương hay không.

"Thiên Triết Phách Kính!"

Theo một tiếng gầm thét của Hồng Lâm, một quả cầu ánh sáng to như nắm tay gào thét mà ra, mang theo âm thanh xé gió bén nhọn, nện thẳng về phía sau lưng Sở Lăng Ca.

Một sát chiêu này, lúc trước Hồng Lâm đối phó với Lục Hàn Khê đã từng động tới, Sở Lăng Ca nào dám ngăn cản, nhanh chóng lóe lên, thân hình bay xuống, hiểm lại càng hiểm hơn đạp xuống cánh rừng.

Quả cầu ánh sáng như một mặt trời nhỏ ầm ầm nổ tung, không chỉ phá hủy một mảnh rừng cây của khu vực hai người ở, mà ngay cả Sở Lăng Ca đã dùng hết toàn lực tránh né cũng bị ảnh hưởng.

Cố gắng nuốt một chụt vị tanh ngọt vừa mới dâng lên trong bụng xuống, lúc ngước mắt lên thì Hồng Lâm đã đi tới gần mình.

"Lần này xem ngươi còn có thể chạy trốn đến đâu?"

Dứt lời, một đôi thiết quyền xen lẫn âm thanh xé gió đã trùng điệp đánh về phía đầu của Sở Lăng Ca!

Lần này, Sở Lăng Ca không tiếp tục phi thân mà tránh, điều động tất cả lực lượng Mộc trong cơ thể, thẳng tắp đón nhận thiết quyền của Hồng Lâm.

Nắm đấm của hai người cách nhau không quá xa ngang nhiên chạm vào nhau giữa không trung, so đấu trình độ linh lực hùng hồn thì Sở Lăng Ca lại không phải là đối thủ của hắn, lúc này bị chấn động đến luân phiên rút lui.

Mà Hồng Lâm cũng không có ý định thu tay như vậy, khóe môi nhếch lên một tia mèo vờn chuột trêu tức, cũng không thi triển sát chiêu, chỉ là một quyền nặng hơn một quyền đánh về phía đối phương.

Nếu như sử dụng toàn bộ linh căn thuộc tính, Sở Lăng Ca ngược lại cũng có thể làm cho mình không rơi vào thế hạ phong, nhưng lại không thể đảm bảo hoàn toàn đánh bại Hồng Lâm.

Nàng đang chờ đợi một cơ hội, một cơ hội có thể một kích tức trúng!

Cận thân đọ sức nửa ngày, sự kiên nhẫn của Hồng Lâm rốt cuộc hao hết, thừa dịp một quyền đánh lui Sở Lăng Ca, ánh sáng nóng bỏng lại lần nữa ngưng tụ ở lòng bàn tay.

"Đi chết đi!"

Ngay khi Hồng Lâm tụ lực chuẩn bị sát chiêu, bóng người Sở Lăng Ca đang chật vật lui lại, đột nhiên biến mất, loại tốc độ này đã có thể so sánh với cao thủ Thần Huyền cảnh.

Nhưng điều khiến Hồng Lâm kinh ngạc hơn là đối phương bộc phát ra tốc độ không thể tưởng tượng như thế lại không phải dùng để thoát đi!

Khi lại nhìn thấy bóng dáng Sở Lăng Ca lần nữa, đối phương đã lấn đến gần.

Không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hồng Lâm, Sở Lăng Ca trực tiếp dẫn bạo một viên Phong Uẩn Tử, chỉ trong chốc lát, một luồng sóng cuồng bạo từ trong cơ thể nó lan tỏa ra, làm cho tay áo hơi có chút tàn phá kia chấn động đến bay phất phới.

Dưới tay áo, một bàn tay thon dài trắng nõn nhanh chóng nhô ra, đao gió hình trăng khuyết hiện ra hào quang màu xanh nhạt, theo bàn tay thon dài kia đồng loạt đánh về phía ngực Hồng Lâm.

Tất cả đều xảy ra trong chớp mắt, sát chiêu Hồng Lâm còn chưa hoàn toàn phát động đã bị đao gió bất thình lình đánh trúng.

Thân thể như núi trùng điệp bay ngược về phía sau, máu tươi dâng trào, tưới đỏ thẫm một chỗ đất rừng, cảnh tượng nhìn qua vừa huyết tinh lại vừa bạo lực.

Cho đến khi một bãi bùn nhão rơi xuống, Hồng Lâm cũng không thể hiểu được vì sao nữ tử chật vật đang bị mình công kích lại đột nhiên thi triển ra thế công sắc bén như vậy, lần này mình thật đúng là thuyền lật trong mương!