Hôm sau, khi tia nắng ban mai đầu tiên từ trên bầu trời rơi xuống sơn cốc, Sở Lăng Ca mới chậm rãi mở hai mắt ra, ra khỏi trạng thái tu luyện.
Phong Văn kia vốn là một phần năng lượng tách ra từ trên Phi Liêm Phong Hoàn, trải qua một đêm luyện hoá của Sở Lăng Ca, đã tiêu hao bảy tám phần.
Năm ngón tay nắm chặt thành quyền, cảm nhận được trong kinh mạch tràn đầy linh lực thuộc tính phong, Sở Lăng Ca không nhịn được lộ ra vẻ vui mừng, vung quyền trước người.
"Tốc độ công kích nhanh hơn không ít! Mặc dù biểu hiện trên mặt cũng không phải là rất rõ ràng!"
Tiếp nhận ý niệm truyền lại từ trong lòng Sở Lăng Ca, Quỷ Diện cũng cười ha hả lên tiếng nói:
"Từ từ sẽ đến, đợi ngươi thuần thục khống chế linh lực thuộc tính Phong một chút, ta sẽ đưa ngươi một bộ công pháp thuộc tính Phong."
Sở Lăng Ca nhẹ gật đầu, đang hưng phấn thì lại đột nhiên nghĩ đến đạo Phong Văn này là từ trong môi đỏ của Lục Hàn Khê có được, chợt cũng có chút cảm giác có tật giật mình.
Quay đầu nhìn về phía Lục Hàn Khê, chỉ thấy đối phương cũng đang nhìn về phía mình, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Sở Lăng Ca lập tức đột nhiên nhảy dựng.
Có lẽ là bởi vì một nụ hôn say mê thần hồn của đêm qua, Sở Lăng Ca cảm giác trong lòng mình giống như có gì đó không giống lắm.
Lục Hàn Khê đắm chìm trong nắng mai, mái tóc xanh trên đầu đã bị dây cột tóc nhẹ nhàng kéo lại, lộ ra một đôi tai tinh xảo tú mỹ, trên khuôn mặt mỹ ngọc không tì vết, ngoại trừ lành lạnh ra thì không còn gì khác.
Khi Sở Lăng Ca đánh giá băng sơn mỹ nhân kia thì người nọ cũng đang tinh tế nhìn nàng.
Tông môn của Lục Hàn Khê, chính là tông môn siêu cấp có thực lực và nội tình đều cực kỳ hùng hậu, trong tông môn, thanh niên tài tuấn chỗ nào cũng có, mỹ nhân như mây.
Cho dù là Lục Hàn Khê thường thấy tuyệt sắc cùng thiên kiêu, cũng không thể không thừa nhận Sở Lăng Ca rất đặc biệt, rõ ràng là một thiếu nữ tú mỹ xinh đẹp, nhưng dù giơ tay nhấc chân cũng cho người ta một loại cảm giác tuấn dật.
Khi người kia nghiêm túc làm việc, hai đầu lông mày sẽ lơ đãng lộ ra một thư quyển khí, rất dễ dàng có thể thu được hảo cảm của người khác.
Nhưng mà tính cách của nàng lại rất không giống như người ngoài nhìn vào là vô hại.
Hôm qua làm cho Tào Thu Đồng tức giận đến thổ huyết hôn mê, Lục Hàn Khê coi như là nho nhỏ thấy được mặt chơi xấu của nàng, lúc đó, mặc dù ngoài miệng Lục Hàn Khê không nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy hả giận.
Không ngờ trong đêm, nàng lại làm ra loại tiến hành khinh bạc đối với mình! Vừa nghĩ đến đây, đôi mắt như nước của Lục Hàn Khê đã dần dần trầm xuống.
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Lục Hàn Khê, Sở Lăng Ca làm sao có thể chống đỡ được, sợ hãi khϊếp vía chủ động dời ánh mắt đi.
Cách chỉ chốc lát, nàng mới đứng dậy đi đến trước mặt Lục Hàn Khê, có chút ngượng ngùng nói:
"Lục cô nương, ta đi dạo quanh đây một chút, ngươi ở đây nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì ngươi gọi ta."
Thấy đối phương cũng không để ý đến mình, Sở Lăng Ca ngượng ngùng sờ lên cái mũi, sau đó mới xoay người rời đi.
Khi trở về lần nữa, trong lòng ngực đã căng phồng một bọc.
Có Quỷ Diện ở bên cạnh chỉ đạo, Sở Lăng Ca hoàn toàn không cần lo lắng mình có thể hái được quả linh dược có độc linh hay không, nàng chỉ hận mình không mang theo một nhóm hộp ngọc tiến vào, đào tất cả những dược liệu khó gặp kia đi.
Quỷ Diện nhìn bộ dáng thổ tài chủ của nàng, lắc đầu thở dài:
"Sau khi ra ngoài, tìm cách làm một cái nạp giới đi, nếu không sau này gặp lại đồ tốt, cũng không thể giống như bây giờ cái gì cũng nhét vào trong túi áo."
Sở Lăng Ca một bên đáp lại ở trong lòng, một bên lấy ra mười mấy mai linh quả to nhỏ từ trong túi, chỉnh chỉnh tề tề bày ra trước người Lục Hàn Khê.
"Lục cô nương, những Linh quả này ngươi có thể yên tâm dùng ăn, tất cả ta đều cẩn thận kiểm tra rồi."
Lục Hàn Khê chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua linh quả xinh đẹp xếp ở trước người mình, cũng không đưa tay ra lấy.
Mặc dù trong bụng nàng có chút đói khát, nhưng cũng không vượt ra khỏi phạm vi nàng có thể tiếp nhận, cho dù không có linh lực thì nàng dựa vào Tích Cốc cũng có thể chống đỡ một hai ngày.
Sở Lăng Ca thấy nàng không muốn ăn đồ của mình, nghĩ một chút, lại mở miệng nói:
"Lục cô nương, ta tìm những linh quả này cho ngươi đều có tác dụng chữa trị thương thế trong cơ thể ngươi, cho dù ngươi không đói bụng thì cũng nên phục dụng một chút, nó có ích đối với thương thế của ngươi."
Sau khi nghe xong lời nói này của Sở Lăng Ca, Lục Hàn Khê mới có chút phản ứng, nàng không muốn để ý tới đối phương, nhưng cũng không muốn mình không qua được.
Lại nói, mình vẫn chờ mau khôi phục, sau đó giáo huấn nữ tử khinh bạc trước mắt này một trận!
Thấy Lục Hàn Khê bắt đầu chọn lựa linh quả phục dụng, trong lòng Sở Lăng Ca đắc ý, cũng không ở lại nơi này làm chướng mắt, đi đến khu vực khác, bắt đầu tiếp tục luyện công.
Bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng lột vỏ trái cây ra, ưu nhã đưa một miếng thịt nhỏ vào môi đỏ, nước trái cây thơm ngọt rơi vào trong bụng, Lục Hàn Khê lập tức cảm nhận được có dòng nước ấm đang chậm rãi đi khắp toàn thân mình, nhu hòa chữa trị kinh mạch và huyết nhục bị thương trong cơ thể.
Xem ra lúc Sở Lăng Ca chọn lựa những linh quả này chính là có dụng tâm.
Nhưng mà cho dù là như vậy thì cũng hoàn toàn không đủ để tiêu trừ oán ý trong lòng băng sơn mỹ nhân, đánh khẳng định là phải đánh!
Bị mình giáo huấn một lần thật ra đã coi như là xử nhẹ, nếu như chuyện đêm qua bị các sư huynh sư đệ trong tông môn biết được, chỉ sợ lập tức sẽ lột da Sở Lăng Ca.
Lấy đi một tia năng lượng cuối cùng của Phong Văn, Sở Lăng Ca chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể mình đã tới cực hạn nào đó, kinh mạch căng cứng đều có chút đau đớn.
Vừa nghĩ đến đây, linh khí xung quanh lại lần nữa lao vào trong cơ thể, vận chuyển dọc theo lộ tuyến kinh mạch đặc biệt, sau khi trải qua luyện hóa thì linh lực đã biến thành tồn trữ trong cơ thể.
"Nếu đã đến bước này thì lập tức đột phá tới Tụ Khí cảnh cao cấp đi!"
Suy nghĩ sơ qua, Sở Lăng Ca bắt đầu tập trung tinh lực, đánh thẳng vào cửa ải tấn thăng cuối cùng.
Đôi mắt đẹp nhìn bóng dáng gầy gò bị linh khí cuốn quanh ở giữa cách đó không xa, Lục Hàn Khê biết đối phương đây là sắp đột phá.
Sau một nén nhang, gió xoáy linh khí bỗng nhiên tiêu tan, một luồng khí tức ba động mạnh hơn trước mấy lần từ trong cơ thể Sở Lăng Ca lan tỏa ra, xét về cấp bậc tu vi thì nàng rốt cuộc đuổi kịp Lục Hàn Khê.
Đương nhiên, hiện tại Lục Hàn Khê đã là nửa bước vào Thần Huyền cảnh, chỉ cần nàng nguyện ý, sau khi trở ra di tích thì có thể chân chính tiến vào cảnh giới kia bất cứ lúc nào.
Tu vi thành công tấn cấp, trong lòng Sở Lăng Ca tất nhiên là vui vẻ, nạp khí nhập thể, luyện hóa ra càng nhiều linh lực thuộc tính Phong, tiến tới cường hóa Phi Vân Cửu Tuyệt Bộ của mình.
Sau khi gặp mặt đám người Lục Hàn Khê và Tào Thu Đồng, Sở Lăng Ca cũng coi như là vô cùng trực quan hiểu rõ, giữa tu vi đồng cấp, cũng chênh lệch quá lớn.
Bây giờ cho dù mình có tiến vào Tụ Khí cảnh cao cấp, bàn về chiến lực thì vẫn không thể so sánh với những cao thủ đồng cấp kia, chỉ có Phi Vân Cửu Tuyệt Bộ tốn chút công phu, đánh không lại chính diện, chí ít có thể làm cho mình toàn thân trở ra.
Có linh lực thuộc tính Phong gia trì, chỗ tinh diệu của Phi Vân Cửu Tuyệt Bộ mới có thể thể hiện, tới ngày thứ hai, Sở Lăng Ca đã có thể mượn lực giữa hư không, làm cho thân pháp của mình có thể hoàn thành một lần thiểm lược giữa không trung.
Lục Hàn Khê không thể nạp khí, cũng không có chuyện gì khác có thể làm, dứt khoát nghiêng người ngồi trên một bệ đá hơi cao nhìn Sở Lăng Ca luyện công.
Nhanh đến lúc kết thúc công việc, mũi chân Sở Lăng Ca đạp không điểm, vốn đang thẳng hướng về phía trước, lại đột ngột vòng lên trên không trung vòng ra một đường cong không lớn không nhỏ, nghiêng nghiêng lướt xuống, một tay chống đất, rơi vào trước người Lục Hàn Khê.
Sở Lăng Ca lấy trung tâm kình phong tản ra xung quanh, đè thấp một mảnh cây cỏ xung quanh xuống, mơ hồ có khí thế phong áp.
Một phần nhỏ trong đó bị gió xoáy, bay thẳng về phía Lục Hàn Khê, nhấc mép váy lên một góc độ cực kỳ xảo diệu, vừa vặn duy trì tư thế rơi xuống đất. Sở Lăng Ca nhìn thấy một đôi chân tuyết trắng thẳng tắp che khuất dưới váy.
Bởi vì ngồi bên cạnh nên hai chân Lục Hàn Khê trùng điệp ở dưới váy, làm cho đường cong hoàn mỹ vốn đã nổi bật càng thêm hấp dẫn động lòng người, Sở Lăng Ca trực tiếp liền ngây người.
Biến cố này tới có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, không chỉ có Lục Hàn Khê không ngờ, ngay cả người khởi xướng là Sở Lăng Ca cũng không ngờ tới, mình thành thật luyện công, như vậy cũng có thể tốc váy của Lục Hàn Khê!
Mặc dù độ cong nhấc lên cũng không lớn, Sở Lăng Ca cũng không thể nhìn thấy quá nhiều, nhưng chỉ nhìn thoáng qua một cái ngắn ngủi đã đủ để cho người ta huyết mạch phun ra.
Nhìn Sở Lăng Ca một gối chạm đất, cái đầu ngốc lệch ra nhìn chằm chằm mình, Lục Hàn Khê cảm thấy mình ngay cả lòng muốn gϊếŧ người cũng có.
Chuyện giống như vừa rồi, cho dù đặt vào trên người một tên Võ giả tầm thường vừa mới bắt đầu tu hành cũng không quá sẽ xảy ra, có linh lực bảo vệ, cho dù đánh tới trên trời cũng tuyệt đối không thể xuân quang chợt hiện.
Nhưng là một chuyện huyền bí, ngay cả trên thực tế hai người cũng hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Chỉ là thói quen mà thôi, Lục Hàn Khê căn bản không có ý muốn đưa tay bảo vệ váy.
Mà Sở Lăng Ca lại càng không ngờ rằng, linh lực thuộc tính Phong kia lại còn có thể đùa giỡn lưu manh!
"Sở Lăng Ca!"
Thấy khuôn mặt tươi cười của Lục Hàn Khê trong nháy mắt phủ đầy băng sương, Sở Lăng Ca vội vàng rời khỏi mười mấy bước, cách xa trước mặt một đoạn, mới vội vàng giải thích:
"Ta... ta không cố ý..."
"Chuyện này, ngươi cũng thấy đấy, ta không phải vừa mới tấn cấp sao, có chút khống chế không tốt công pháp lực đạo, lần sau ta nhất định sẽ chú ý, ta đảm bảo!"
Giống như là vì để cho lời nói của mình nghe càng có sức thuyết phục hơn, đồng thời Sở Lăng Ca đang nói chuyện còn nâng cánh tay phải của mình lên, nâng đến bên tai.
Lục Hàn Khê cũng không lên tiếng nữa, nghiêm mặt không biết nói gì quay người lại, gót sen nhẹ nhàng, đã tự hành đi về phía cây gỗ khô kia.
Lần này, Lục Hàn Khê không còn dám chủ quan, khẽ nâng váy, ưu nhã ngồi xuống, bắt đầu chậm rãi nạp khí nhập thể.
Nàng mặt ngoài còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút phát điên, trước khi gặp phải Sở Lăng Ca, nàng chưa từng nghĩ tới, một nữ tử lại có thể nói lưu manh đến mức tươi mát thoát tục như vậy!
Lục Hàn Khê bị thương tổn kinh mạch, theo tốc độ bình thường, vốn còn phải mấy ngày mới có thể dần dần khôi phục, nhưng hai ngày này ăn đều là linh quả phẩm chất cao có công hiệu chữa thương, thương thế đương nhiên đã sớm có chuyển biến tốt.
Sau một canh giờ, Lục Hàn Khê ngạc nhiên phát hiện, kinh mạch của mình đã có thể chậm rãi vận chuyển linh lực.
Mặc dù trong cơ thể tích lũy một chút linh lực, nhưng vẫn không thể bắt được Sở Lăng Ca hung hăng đánh một trận, nhưng từ trong nạp giới lấy vật phẩm lại có thể làm được.
Lục Hàn Khê suy tư một hồi lâu, mới nhớ tới một thanh kiếm gỗ mình dùng để luyện công trong nạp giới.
Kiếm gỗ kia đương nhiên không phải là món hàng tầm thường, cầm lên nhẹ nhàng, vung đánh ra uy lực lại không thể khinh thường, theo tuổi tác trưởng thành, sau khi Lục Hàn Khê bắt đầu tu tập công pháp thuộc tính Hàn Băng thì lại chưa từng dùng lại kiếm gỗ kia.
Thấy Sở Lăng Ca lại đi lấy một nhóm linh quả trở về, sau khi cất kỹ đang muốn rời đi thì Lục Hàn Khê đột nhiên lên tiếng gọi nàng lại.
"Ngươi chờ một chút."
Sau chuyện vén váy này, Sở Lăng Ca vốn cho rằng Lục Hàn Khê có thể sẽ không bao giờ nói chuyện với mình, nhưng không ngờ rằng, đối phương không chỉ nói, mà còn chủ động mở miệng!
Lục Hàn Khê cân nhắc tìm từ trong lòng, tận lực làm cho giọng nói của mình nghe vào lạnh nhạt như thường, nói tiếp:
"Có thể tới đây một chút được không?"
Sở Lăng Ca vội vàng gật đầu, đi đến trước mặt Lục Hàn Khê ngồi xuống, nhìn cặp mắt sáng như thanh khê động lòng người kia, nói:
"Lục cô nương, sao thế?"
Lục Hàn Khê không trả lời, mà giơ tay lên, từ trong túi áo lấy ra một viên tiểu giới màu xanh, tiểu giới vốn được rèn rất tinh xảo, được Lục Hàn Khê nắm ở trong tay, càng làm tăng thêm mấy phần linh động.
"Tay của Lục cô nương thật là đẹp!"
Đang lúc Sở Lăng Ca thưởng thức mỹ nhân ngọc chưởng thì chỉ thấy Lục Hàn Khê đưa tay tìm kiếm, trong lòng bàn tay trống rỗng liền xuất hiện một thanh kiếm gỗ, ngay sau đó, Sở Lăng Ca nhìn thấy trong đôi mắt đẹp cực ít lẫn vào cảm xúc của đối phương bỗng nhiên hiện lên một tia giảo hoạt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sở: Hiểu lầm! Sao ta có thể làm chuyện này được! Không phải ta làm!
Lục: Ý của ngươi là mép váy của ta chủ động tung bay trước mắt ngươi?
Sở:...