Ở sâu trong lòng đất, một người một vật hỏi một đằng trả lời một nẻo giằng co nửa ngày, cuối cùng vẫn không có tiến triển gì tiếp tục giằng co.
Quỷ Diện là vật xếp hạng thứ sáu trên bảng xếp hạng kỳ trân dị vật trên đại lục, lại tồn tại năm tháng dài dằng dặc, đương nhiên có sự kiêu ngạo của nó, nó không muốn tận tình mời Sở Lăng Ca tiếp nhận mình, nhưng cũng không muốn cứ như vậy thả nàng rời khỏi.
Sở Lăng Ca cũng không dám tùy tiện lấy nhục thể của mình ra đánh cuộc, mặc dù tuổi của nàng không lớn, kinh nghiệm cũng không nhiều, nhưng lại có một người mẫu thân tận tâm tận trách dạy bảo mình.
Từ nhỏ nàng đã biết, đồ tốt càng chủ động đưa tới cửa thì càng phải cẩn thận.
Ngay từ đầu, Quỷ Diện thật sự là có chút tức giận, thực lực Tụ Khí cảnh trung cấp của Sở Lăng Ca, nếu như mình muốn gây bất lợi cho nàng thì đơn giản giống như bắn chết một con ruồi muỗi, cần phải tốn đại sức lực như vậy sao?
Nhưng mà thời gian dần trôi qua, Quỷ Diện cũng không tức giận nữa, thậm chí còn hài lòng với tính khí của Sở Lăng Ca.
Thử nghĩ xem, nếu mình muốn đi theo chủ nhân, là một món hàng nhìn thấy chỗ tốt liền lên mặt, há không phải tương lai mình cũng sẽ xúi quẩy theo sao.
Trên đời này, thiên phú Tiên Thiên vô cùng quan trọng, nhưng lại không thể đại biểu toàn bộ, tu vi có thể thông qua chăm chỉ để bù đắp, nhưng tâm tính của một người lại không dễ bị thay đổi.
Cuối cùng, vẫn là Quỷ Diện lựa chọn thỏa hiệp với Sở Lăng Ca trước.
Nó không thao thao bất tuyệt để chứng minh mình có lợi mà không có hại đối với Sở Lăng Ca, mà là ở giữa không trung bày ra một màn ánh sáng.
Trên màn sáng là một đoạn ký ức mà nó đã từng trải qua, nó đã hội tụ linh khí thiên địa như thế nào mà sinh ra, và một vài câu chuyện sau khi nó đi theo các đợt chủ nhân tu hành.
Cho đến lúc này, Sở Lăng Ca mới tin tưởng không nghi ngờ, lúc trước, Quỷ Diện kia nói, mình và nó hợp nhau cũng không phải là nói đùa.
Ánh sáng có thể làm giả, nhưng khi Quỷ Diện dùng sức mạnh khuếch tán ra linh lực ba động, lại làm cho linh căn trong cơ thể Sở Lăng Ca vì thế mà chấn động, loại cảm giác vui vẻ nhảy cẫng cộng minh kia, giống như nguồn gốc từ chỗ sâu trong thần hồn, không có nửa phần hư giả.
Dựa theo tin tức mà Quỷ Diện truyền đến, Sở Lăng Ca cắn chót lưỡi, quán chú tinh huyết của mình vào đó.
Sau khi nhận thấy tinh huyết của Sở Lăng Ca tràn vào, vết nứt dày đặc trên mặt quỷ lập tức dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được khép lại một chút.
Sau khi hoàn thành nghi thức, Quỷ Diện liền hóa thành một đạo hắc mang, chui vào trong cơ thể Sở Lăng Ca.
Sau khi lấy ra tinh huyết, vẻ mặt Sở Lăng Ca trong nháy mắt tái nhợt rất nhiều, nhưng có thể có được kỳ trân dị bảo trong truyền thuyết kia, trong lòng của nàng vẫn cảm thấy hàng ngàn hàng vạn giá trị.
Sau khi biết Quỷ Diện là "Thổ Phách Vương" của di tích không gian này, Sở Lăng Ca lập tức cười ha hả nói với nó:
"Nụ hoa kia là ngươi khống chế à, nhanh đưa ta lên, mục đích của ta tới đây chính là thu lấy Bích Nguyệt Viêm Dương!"
Sau khi nhận chủ, Quỷ Diện cũng thân thiết với Sở Lăng Ca rất nhiều, hai người nói chuyện không còn trung quy trung củ như trước đây nữa.
"Những linh dược phẩm cấp thấp trên đó là chủ nhân trước đây của ta tùy ý ném ở trong Dược Viên, nếu ngươi cần Bích Nguyệt Viêm Dương, ta chỉ đường cho ngươi, đi tìm phẩm cấp tốt nhất."
Nghe thấy những lời nói này của Quỷ Diện, vẻ mặt Sở Lăng Ca lập tức hớn hở, vội vàng nói:
"Ngoại trừ Bích Nguyệt Viêm Dương ra, ta còn cần Định Linh Dưỡng Nguyên Đằng và Tục Thần Hoa, ngươi cũng có thể giúp ta lấy được không?"
Quỷ Diện lục lọi trong trí nhớ một phen, sau đó rất khẳng định nói:
"Như ngươi nói, hai loại phía sau, có thì có, nhưng thời gian trôi qua quá lâu, phải tốn chút công sức để tìm kiếm mới được."
"Vậy ngươi đưa ta lên trước, báo bình an với bằng hữu của ta, chúng ta sẽ lập tức xuất phát đi tìm thuốc!"
"Sức mạnh của ta bây giờ hoàn toàn không đủ để sau khi điều động nhánh hoa lần nữa, còn có thể dẫn dắt ngươi đi tìm bảo dược, không phải vừa rồi ngươi nói còn có mấy trăm người cũng tiến vào di tích à, đi chậm, có thể hái được bảo dược hay không thì không nói được, chính ngươi suy nghĩ cho kỹ."
Sau khi nghe xong lời nói của Quỷ Diện, Sở Lăng Ca cũng không kiên trì nữa, chúng nữ Hoa gia sớm muộn cũng có thể biết được mình bình an, nhưng linh dược lại không chờ người.
Nếu những linh dược kia bị người khác nhanh chân đến trước, mình một chuyến tay không cũng là chuyện nhỏ, chuyện khôi phục thần hồn của mẹ lại không phải chuyện đùa.
Có chỉ dẫn của Quỷ Diện, Sở Lăng Ca rất nhanh đã tìm được một lối ra chỉ có thể cho một người lọt qua, rời khỏi không gian dưới đất này.
Sức mạnh còn lại của Quỷ Diện không nhiều, ngoại trừ mở miệng dẫn đường ra thì tạm thời cũng không thể giúp đỡ quá nhiều cho Sở Lăng Ca, tất cả còn phải dựa vào chính nàng đi tranh thủ.
Đối với chuyện này, Sở Lăng Ca hoàn toàn không có một tia bất mãn nào, cho tới bây giờ nàng cũng không phải là loại người hết ăn lại nằm, dựa vào lực lượng của mình có được đồ vật, mới làm cho nàng càng an tâm hơn.
Không thể không nói, có được người dẫn đường như Quỷ Diện, hiệu suất tìm kiếm linh dược quả thực cao đến mức làm cho người ta kinh hãi.
Ngắn ngủi hơn nửa ngày, Sở Lăng Ca giống như nguyện đạt được một gốc Bích Nguyệt Viêm Dương phẩm cấp cao, tràn đầy phấn khởi hàn huyên hồi lâu với Quỷ Diện, mãi cho đến nửa đêm mới thỏa mãn thϊếp đi.
Một ngày này, Sở Lăng Ca tiêu hao không ít tinh huyết, lại liên tiếp bôn ba hơn nửa ngày, nếu thật sự không phải ngày đêm khoanh chân nạp khí, hiểu được một trương một trì thì mới có thể xưng là đạo.
Hôm sau, trời vừa sáng, Sở Lăng Ca liền tỉnh lại, đẩy hòn đá chặn cửa sơn động ra, giơ tay lên chắn ánh nắng mặt trời, duỗi lưng một cái, chỉ cảm thấy cả người đều sảng khoái.
"Ha ha, xem ra đêm qua ngươi nghỉ ngơi cũng không tệ lắm, đi thôi, ngoài được viên, ta đã nhớ lại sinh trưởng ở đâu rồi."
Sở Lăng Ca đang muốn đáp lời thì lại nghe thấy tiếng nói đột nhiên của Quỷ Diện:
"Hả? Phi Liêm Phong Hoàn cũng bị người tìm được!"
Sở Lăng Ca vẫn là lần đầu tiên gặp phải Quỷ Diện có loại tâm tình chập chờn lớn như vậy xuất hiện, không khỏi hiếu kỳ hỏi:
"Đó là cái gì?"
"Đó cũng là vật nổi danh trên bảng xếp hạng vật kỳ lạ của đại lục, nhưng có đẳng cấp, lại kém xa ta, trước đó sau khi chủ nhân vẫn lạc, nó cũng cùng lưu lại ở đây, trở thành vật vô chủ."
Nói đến đây, Quỷ Diện dừng lại một chút, mới nói "thật sự là làm cho người ta hoài niệm, nơi xa có hai nhóm người giống như đang chiến đấu vì đó, đi thôi, chúng ta cũng đi qua xem một chút."
"Ta thấy vẫn là từ bỏ đi, người có tư cách tranh đoạt Phong Hoàn kia, thực lực tất trên ta, chúng ta làm chuyện của mình tương đối tốt hơn."
"Người tiến vào di tích này ngay cả Thần Huyền cảnh cũng không đạt được thì có thể nói là có thực lực gì chứ! Còn nữa, nơi chúng ta phải đi đến trước đó, phương hướng vừa vặn chính là nơi bọn hắn đang chiến đấu."
Nghe thấy lời ấy của Quỷ Diện, Sở Lăng Ca mới gật đầu nói:
"Ồ, vậy được rồi, đi qua xem một chút cũng không sao, chúng ta không tham gia là được."
Hai người trao đổi đơn giản xong, Sở Lăng Ca dựa theo phương hướng chỉ của Quỷ Diện, chạy vội ra.
Cách vị trí của hai người hơn mười dặm, Lục Hàn Khê đang ngang nhiên đánh nhau với một thanh niên đeo kiếm.
Người thanh niên đeo kiếm tên là Tào Thu Đồng, chính là người đứng đầu trong số các đệ tử vừa mới tiến vào di tích hôm đó, theo cường giả Pháp Tướng cảnh cùng nhau đến đây, dáng vẻ của hắn thẳng tắp, tướng mạo cũng có chút anh tuấn, chỉ là hai đầu lông mày có vẻ lạnh lùng ngạo nghễ, làm cho người ta rất khó tới gần.
Đứng đối diện không xa với Tào Thu Đồng là Lục Hàn Khê với gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo.
Nếu như nói Tào Thu Đồng lãnh ngạo chỉ là có chút khó mà tiếp cận, cảm giác mà toàn thân Lục Hàn Khê tản ra kia khoảng cách xa, chính là chân chính tránh xa người ngàn dặm.
Lúc trước sau một phen giao thủ thăm dò, Tào Thu Đồng liền biết hôm nay mình không thể không bị thương cướp được Phi Liêm Phong Hoàn, chỉ vì vật kia đã bị Lục Hàn Khê mềm không được cứng không xong lấy được.
"Lục cô nương, ngươi tu luyện công pháp thuộc tính Hàn Băng, lấy Phi Liêm Phong Hoàn cũng không có tác dụng, tại hạ vừa vặn đồng tu linh lực thuộc tính Kim, thuộc tính Phong, không bằng Lục cô nương tặng Phi Liêm Phong Hoàn cho tại hạ, coi như chúng ta kết giao bằng hữu, như thế được không?"
Trong lúc nói chuyện, Tào Thu Đồng buông lỏng tay ở phía sau, một tay nhẹ nhàng vuốt ve linh ngọc bên hông, phối hợp với nụ cười ôn hòa không quá thường gặp kia cũng rất có một phen mị lực.
Lục Hàn Khê lại không ăn bộ dáng này của hắn, nam tử anh tuấn hơn hắn, mình cũng gặp nhiều ở trong tông môn, nhưng loại quân tử ra vẻ đạo mạo giống như Tào Thu Đồng này vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Ngay trước đó không lâu, mình vất vả lắm mới lấy được Phi Liêm Phong Hoàn vào nạp giới, đột nhiên bị đối phương đánh lén phía sau, nếu không phải lực cảm ứng của mình khác hẳn với người bình thường thì chỉ sợ đã chết ở dưới kiếm của hắn.
Đánh lén thất bại, bây giờ lại còn có thể nở nụ cười nói ra những lời này, cũng coi như là để cho Lục Hàn Khê mở mang kiến thức.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân trưởng bối tông môn muốn để nàng ra ngoài rèn luyện, được nhìn thấy lòng người hiểm ác, trải qua tranh đấu liều mạng, mới có thể thu hoạch được cảm ngộ trên con đường tu đạo.
Một mực bế quan tu hành, có chút hàng rào gông cùm xiềng xích, vĩnh viễn cũng không thể đánh vỡ!
"Loại lời nói không có chút ý nghĩa nào này, đừng nói nữa đi, chiến thắng ta, Phi Liêm Phong Hoàn sẽ thuộc về ngươi!"
Tính cách của Lục Hàn Khê lành lạnh, giọng nói cũng như suối băng róc rách kia, trả lời không cho bất kỳ thương lượng nào với Tào Thu Đồng.
Sớm biết Lục Hàn Khê không thể thoả hiệp, sau khi nghe xong ngữ điệu từ chối không chút do dự của nàng, vẻ mặt của Tào Thu Đồng không đổi, chỉ chậm rãi cởi trường kiếm vác sau lưng mình xuống.
Rút kiếm ra khỏi vỏ, ngón tay gảy gảy thân kiếm, Tào Thu Đồng bình tĩnh nói:
"Nếu đã như thế, vậy tại hạ sẽ tới lĩnh giáo cao chiêu của Lục cô nương một chút!"
Dứt lời, Tào Thu Đồng rót linh lực vào thân kiếm, lưỡi đao vốn không quá dài ba thước, đột nhiên biến thành một thanh kiếm bản rộng nặng nề.
Theo tiếng hét lớn của Tào Thu Đồng vang lên, kiếm đồ rộng rãi bay ra, chém thẳng về phía vị trí của Lục Hàn Khê!
Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm thanh kiếm bản rộng chém xuống đỉnh đầu của mình, vẻ mặt của Lục Hàn Khê từ đầu đến cuối đều không thay đổi.
Đợi đến khi kiếm bản rộng đi đến cách đỉnh đầu của mình không đủ một trượng, Lục Hàn Khê mới nhẹ giơ ngọc chưởng lên, linh lực dâng lên ở giữa, một đạo hàn khí màu bạc bay ra, ầm ầm chạm vào kiếm bản rộng.
Linh lực ngưng thành thực chất, hoặc là khống vật, đều là tiêu chí để tiến vào Thần Huyền cảnh.
Đương nhiên, thế gian này cũng không thiếu người có thiên phú trác tuyệt như Lục Hàn Khê, trước khi chưa chính thức bước vào Thần Huyền cảnh đã có thể làm được điều này.
Khi hai người đánh nhau, Sở Lăng Ca đã bò đến đỉnh một cây đại thụ cách hai người không gần không xa, nhìn về phía đỉnh núi trước mặt đang chiến đấu kịch liệt, không khỏi thì thào lấy làm kỳ.
"Thì ra cô nương kia họ Lục, lại sở tu công pháp thuộc tính Hàn Băng, trách không được cho người ta cảm giác lành lạnh như vậy!"
Nghe lời khen của Sở Lăng Ca, Quỷ Diện không nhịn được trả lời:
"Linh căn của nữ tử kia thuộc tính là Thủy, Băng giả, Thủy vì đó, mà Hàn tại Thủy, tu luyện công pháp thuộc tính Hàn Băng thì có gì kỳ lạ."
"Ngược lại, người thanh niên cầm kiếm kia lại còn đồng thời tu luyện linh lực thuộc tính Phong, khó trách hắn muốn cướp đoạt Phi Liêm Phong Hoàn, ta nói, linh căn toàn bộ thuộc tính của ngươi, nếu như có thể đạt được Phi Liêm Phong Hoàn thì mới thật sự như hổ thêm cánh, thế nào, có hứng thú hay không?"
Sở Lăng Ca nhìn chằm chằm vào vòng chiến phía trước, không chút nghĩ ngợi trả lời:
"Quên đi, tuy nói đồ tốt ai cũng muốn có được, nhưng cũng phải lượng sức mà thôi, tham thì thâm."
"Lại nói, Phi Liêm Phong Hoàn kia đã bị Lục cô nương lấy được, ta vẫn là đừng đi làm loại chuyện cướp bảo làm cho người ta chán ghét kia!"
Quỷ Diện:"..."
Tầm bảo di tích vốn chính là ngươi tranh ta đoạt! Nói đùa cái gì mà làm cho người ta chán ghét! Xin hỏi ngươi rất thân với cô nương họ Lục kia sao?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Quỷ Diện: Xin hỏi ngươi rất thân với Lục cô nương kia sao?
Sở Lăng Ca: Hiện tại không thân, nhưng sớm muộn sẽ thân!
Quỷ Diện: Phi Liêm Phong Hoàn...
Sở Lăng Ca: Đó là vật của Lục cô nương, ngươi đừng có mà giật dây ta có ý đồ với nó!