Trần Kỳ vẫn đang luôn miệng: “Tống Thận, tai cậu thính thật đấy. Bảo nghe thấy có tiếng khóc, đúng là có người thật. Chẳng lẽ đây chính là thần giao cách cảm giữa định mệnh với nhau sao? Ha ha ha.”
Tống Thận cố nén nói: “Cậu rảnh rỗi nói chuyện như thế, chẳng bằng đi tìm áo khoác cho cô ấy đi.”
Trần Kỳ vỗ vào đầu cái bộp rồi thật sự đi tìm.
Một lúc sau, anh ấy nói: “Rơi vào vũng nước bẩn rồi, không mặc được nữa.”
Lại có cơn gió lạnh thổi qua, tôi bất giác cuộn người lại, vô thức dán sát vào lòng anh.
Trần Kỳ lại hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Tống Thận im lặng, sau đó cởϊ áσ khoác, khoác lên người cho tôi.
Nhiệt độ trên cơ thể anh, nhiệt độ trên cơ thể anh.
Tôi được anh quấn chặt lấy, chỉ để lộ ra đôi mắt đang nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh hỏi tôi: “Em còn đi được chứ?”
Ánh đèn mờ rọi vào đôi mắt anh, tôi bỗng có cảm giác anh kiên nhẫn hơn thường ngày rất nhiều.
Tự dưng tôi lại muốn khóc: “Chân em rất đau, như có kiến cắn vậy, anh bế em được không?”
Cuối cùng Chu Huyên cũng hoàn hồn, chống nạnh nói: “Cậu uống rượu đến mức mất hết trí thông minh rồi sao, nào phải kiến cắn, là do cậu ngồi lâu quá nên tê chân thôi!”
Tôi không hiểu cô ấy đang nói gì, tôi chỉ biết cầm áo khoác của Tống Thận rồi lau nước mắt.
Nước mắt lăn dài trên gương mặt, chảy tới đâu đau tới đó.
Người đứng trước mặt tôi im lặng một lúc, anh cũng chẳng nói gì, bế thốc tôi lên.
Đi qua con ngõ nhỏ tối tăm, đi qua quán b a r náo nhiệt.
Cánh tay của anh mạnh mẽ đến thế, nhưng anh lại rất yên tĩnh, lạnh lùng.
Tôi nhìn anh không chớp mắt, anh ngoảnh mặt.
Hàng mi cong cong giống như cánh bướm đang dập dờn, vừa dài vừa cong.
Bụng tôi lại bắt đầu khó chịu, tôi bịt chặt miệng.
Tống Thận để ý thấy: “Em buồn nôn hả?”
Giọng anh rất khẽ, có chút dịu dàng.
Tôi lau đi giọt nước mắt bỗng dưng chảy xuống: “Bây giờ em không muốn nữa.”
Anh cụp mắt: “Em lại khóc nữa rồi?”
Tôi không cầm lòng được, nức nở: “Em rất khó chịu, rất khó chịu.”
Anh nhìn vết đỏ do bị đ á n h trên mặt tôi, ánh mắt tối hẳn: “Tới bệnh viện kiểm tra sẽ khỏi nhanh thôi.”
Tôi lắc đầu: “Không phải, tim em rất đau.”
Tống Thận nhìn tôi.
Là do màn đêm, là do rượu, tôi đã thấy được một chút dịu dàng từ trong đôi mắt của anh.
Nỗi xót xa trào dâng trong lòng, tôi nắm lấy cổ áo anh, bật khóc.
“Tống Thận, em vừa mới học được cách thích một người, anh lại nói cả đời này anh sẽ không yêu. Nhưng cuộc đời này dài như thế, anh cho em một cơ hội được không? Được không anh, được không anh?”
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt van xin.
Nhưng trên mặt anh lại không có một chút cảm xúc thừa thãi nào, thậm chí anh còn không nhìn tôi. Anh nhìn dòng xe thỉnh thoảng lại vang lên tiếng còi xe inh ỏi trên đường.
Gió đêm rất lạnh, không thấy được những vì sao.
Tôi chậm rãi buông áo anh ra.
“Chu Huyên nói đúng, hôm nay em say thật rồi, xin lỗi anh.”
Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên chiếc giường trong ký túc xá.
Mặt trời đã vươn mình ra khỏi ngọn cây.
Tôi nhìn điện thoại, mười một giờ rồi.
Tôi mở miệng mới thấy giọng mình khàn khàn: “Chu Huyên, cậu có đó không?”
Chu Huyên kéo rèm cửa sổ, rót một cốc nước mật ong rồi đưa cho tôi.
“Cậu mau uống đi, bổ sung nước.”
Đầu đau như b ú a b ổ, đau như sắp nứt ra.
Mặt và cánh tay đều đau, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, tôi thấy tay mình tâm tím một mảng.
Tôi ngập ngừng hỏi: “Hôm qua tớ uống r ư ợ u rồi bị cậu đ ánh một trận à.”
Chu Huyên tức giận chống nạnh nói: “Gì mà bị tớ đ á n h chứ, chúng ta bị tên h á o s ắ c đ á n h?”
Cô ấy bò lên giường tôi, lắc lắc vai tôi.
“Bà cô à, đừng nói là cậu đã quên hết chuyện ngày hôm qua rồi đấy nhé.”
Tôi bị cô ấy lắc càng đau đầu hơn, dứt khoát nằm xuống, thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
“Cậu nói hôm qua, h á o s ắ c?”
Từng mảnh vụn ký ức ùa về, lúc thì biến thành kẻ b i ế n t h á i giơ tay kéo áo khoác của tôi, lúc lại là tôi khóc nức nở trong lòng Tống Thận.
Tôi ôm mặt: “Chắc là tớ đang nằm mơ rồi.”
Chu Huyên không định tha cho tôi, kéo hai tay tôi xuống, rồi bắt đầu nói rõ ràng mọi chuyện.
“Tối hôm qua cậu…”
Cô ấy nói, tối hôm qua Trần Kỳ bị bạn gái gọi đi, thế là Tống Thận đã gọi xe đưa chúng tôi đến bệnh viện.
Tôi đã khóc suốt cả quãng đường.
Tài xế cũng chú ý đến, liên tục nhìn chúng tôi qua kính chiếu hậu.
Tống Thận phải đưa thẻ sinh viên của mình cho tài xế xem để chứng minh anh không phải người xấu.
Lúc bác sĩ bôi t h u ố c lên đầu gối, cánh tay tôi, tôi đã ôm lấy Tống Thận khóc thút thít, cứ khóc mãi.
Cuối cùng vẫn là Tống Thận cầm lấy tăm bông, kh ử tr ùng v ết th ương cho tôi.
Bác sĩ thấy rất buồn cười, bèn nói với Tống Thận bạn gái của anh nũng nịu quá.
Tống Thận còn chưa kịp lên tiếng tôi đã khóc oà lên, nói mình không có tư cách làm bạn gái của anh.
Lúc anh đưa chúng tôi về đến trường, cũng gần bốn giờ sáng rồi.
Nghe bảo tôi cứ nắm lấy tay áo của Tống Thận mãi, làm sao cũng không chịu buông tay.
“Anh đi rồi sẽ không quay lại nữa, em biết anh đi rồi, chúng ta sẽ chấm dứt hoàn toàn, em biết mà.”
Từ đầu đến cuối Tống Thận vẫn luôn giữ im lặng, anh cúi đầu nhìn tôi, mặc cho tôi lôi lôi kéo kéo.
Tôi nhìn anh, lau nước mắt.
Cuối cùng tôi bỗng buông tay, nức nở, lại rất kiên quyết nói: “Anh đi đi, anh không yêu cũng không sao, em có thể yêu một mình. Không sao, thật sự không sao đâu.”
Bảo vệ sắp không chịu nổi nữa, tính ra kiểm tra, Chu Huyên thấy mất mặt, vội kéo tôi vào trong.
Còn tôi thì vẫn đang nói năng linh tinh, cứ đi được vài bước lại ngoái đầu, oà khóc.
Tống Thận vẫn luôn im lặng, có điều ánh mắt của anh vẫn luôn dõi theo chúng tôi cho đến khi không nhìn thấy nữa.
Chu Huyên bắt chước y như đúc: “Thích một người có sai không? Chu Huyên, sao cậu lại bảo tớ ngậm miệng? Hu hu hu hu hu…”
Tôi cầm gối lên che mặt.
Không còn mặt mũi sống tiếp nữa, thật đó.
Chu Huyên kéo cái gối của tôi ra, cầm điện thoại rồi đưa tôi.
“Hôm qua cậu cứ lảm nhảm suốt, không biết là gửi cho ai, cả đêm đều nhắn tin, cậu mau xem đi, đừng nói là cậu nhiệt tình tỏ tình với giảng viên đấy nhé.”
Tôi giật mình, cầm điện thoại ngồi bật dậy.
Thấy tin nhắn wechat trống không, chỉ có một tin nhắn chưa đọc đến từ một avt lạ.
Anh nói: “Ừ.”
Gì vậy trời?
Tôi mở lịch sử trò chuyện ra, kéo lên trên.
Phía trên toàn là những lời nói nhăng nói cuội, lúc thì kêu đau, lúc lại nói sợ.
Người ở bên kia cũng rất kiên nhẫn phối hợp.
Tuy câu trả lời rất ngắn nhưng người ta vẫn có thể biết rằng anh vẫn đang ở đó.
Lướt xuống dưới, tôi bắt đầu giở trò v ô l ại.
“Anh có tin vào số phận không?”
“Cuộc đời này rất dài, phải tranh thủ từng phút giây, chúng ta tung xúc xắc đi. 1:3, em thắng. 4:6 anh thắng.”
“Em chỉ muốn tranh thủ từng giây từng giây, không cần cả đời, được không?”
Anh không trả lời.
Gần hai mươi phút sau, anh mới rep.
Câu trả lời của anh là tung xúc xắc.
4 chấm.
Anh thắng rồi.
Chắc hẳn cả sẽ không còn gặp lại nữa.
Nhưng tôi lại gửi cho anh một meme vui vẻ, chắc nịch: “Là 3, em thắng rồi.”
Anh vẫn im lặng.
Cho đến 8 giờ sáng hôm nay, trong lúc tôi còn đang say giấc nồng, anh đã trả lời.
Anh nói: “Ừ.”
“Ừ, em thắng rồi.”
Đúng vậy, có thể chúng tôi sẽ thử xem, thử bên nhau.
Tôi là con m a m en vừa chơi x ấu vừa hoa mắt.
Nhưng anh lại ngầm cho phép.
Tôi thấy khóe mắt mình cay cay.
Chu Huyên vui quá, thốt lên: “Kỷ Hiểu Hiểu, cậu giỏi ghê! Cậu say thật không đấy? Sao còn biết tán tỉnh hơn cả khi tỉnh vậy?”
Tôi lắc đầu, thấy trái tim mình vừa xót xa vừa đau nhói, không nói gì cả.
Lúc bò xuống giường đi rửa mặt, tôi đã nhìn thấy chiếc áo khoác màu đen vắt trên thành ghế.
Ký ức tối hôm qua lại ùa về.
Tôi lạnh run người trong lòng anh thế nào, anh cởϊ áσ khoác lên người cho tôi ra sao.
Tôi nắm lấy cổ áo anh rồi bật khóc, còn anh thật sự đã cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt đen láy tựa hố đen.
Không được nghĩ nữa.
Tốt nhất là nên tránh anh vài ngày.
Bên kia, Chu Huyên nghe máy: “Alô, c ả n h s á t ạ, à à à, được, khoảng nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ tới đó.”
Cô ấy phi như bay đến chỗ tôi, nhìn tôi trong gương rồi nói.
“Quên không nói với cậu, hôm qua Tống Thận hỏi bọn mình có cần báo c ả n h s á t không. Tớ nghĩ bụng, sao có thể để cho tên l ư u m a n h này chạy được, nhất định phải báo c ả n h s á t.”
Sữa rửa mặt dính vào mắt, tôi vội vàng rửa sạch.
Nghe Chu Huyên kích động nói tiếp: “Cho nên cậu sửa soạn đi, chúng ta phải tới đồn c ả n h s á t. Gặp tên l ư u m a n h kia, nhân tiện gặp người yêu của cậu luôn!”
Rất đột nhiên, nước mắc nghẹn trong cổ họng.
Tôi ho sặc sụa.
Ban đầu chỉ là sặc nước, sau đó lại ho như thể bị cảm vậy.
Chu Huyên rót nước, lại mở hộp t h u ố c, lấy viên t h u ố c ra đưa cho tôi.
“T h u ố c cảm Tống Thận chuẩn bị cho cậu đấy. Bác sĩ bảo cậu không sốt không kê t h u ố c cho cậu nhưng anh ấy lại nói sớm muộn gì cậu cũng sẽ sốt. Phải công nhận là, anh ấy đoán trước được tương lai, phải không?”
Tôi cầm viên t h u ố c nho nhỏ, thẫn thờ.