Chương 11

Tôi bật cười, đang định nói chuyện thì đột nhiên bị tiếng ồn ào cắt ngang.

Trên cửa sổ của một tòa nhà, không biết đứa trẻ ấy đã treo mình trên đó từ khi nào, thằng bé nắm chặt khung cửa, vô cùng ng uy h iểm.

Tống Thận cũng nhìn qua đó.

Anh lập tức chạy lại.

Đúng lúc ấy đứa trẻ buông tay, rơi từ trên cao xuống.

Tôi ôm ngực.

Cũng may, cũng may Tống Thận đã đỡ được.

Đứa trẻ đang khóc được mọi người bế đưa đi, Tống Thận ôm tay, có vẻ rất đau.

Tôi vội gọi cho 120, đỡ eo chạy qua đó hỏi anh: “Anh sao vậy? Bị th ương ở đâu? Có nặng không?”

Tống Thận giãn cơ mặt, an ủi tôi: “Anh không sao, cũng không đau lắm.”

Nói dối.

Rơi từ độ cao như thế xuống, sao lại không sao được, có phải tôi chưa học Vật lý đâu.

Mọi người giơ điện thoại lên quay video, miệng lẩm bẩm: “Trời ạ, đứa trẻ này rơi từ trên cao xuống, bố mẹ cần phải chú ý hơn nữa…”

Tôi vội che mặt Tống Thận lại rồi hét lớn: “Mọi đừng quay nữa, đừng quay nữa!”

Tống Thận cũng phản ứng rất nhanh, kéo vành mũ xuống, vỗ lên mu bàn tay tôi rồi an ủi: “Không sao, chúng ta đi thôi.”

Không đợi xe c ứu th ương, chúng tôi nhanh chóng rời khỏi đó rồi đi đến một phòng khám.

Trên đường, tôi rất bất an.

Lo cho cánh tay của anh, lại bận tâm về những video kia.

Tống Thận được bác sĩ bó bột nhưng anh vẫn còn tâm trạng an ủi tôi: “Không sao đâu Hiểu Hiểu, cách xa như thế, anh lại đội mũ, khả năng nhìn thấy mặt anh rất thấp, em đừng lo, được không?”

Mọi việc xảy ra ngoài dự đoán.

Hôm nay, Chu Huyên gửi cho tôi một đoạn video.

Trong đoạn video ấy, một bé trai gặp nguy hiểm nhưng đã được một chàng trai mặc một bộ đồ màu đen chạy tới đỡ.

Lúc rơi xuống, tay của cậu bé đã hất chiếc mũ của chàng trai qua một bên, để lộ toàn bộ gương mặt anh.



Video vẫn đang tiếp tục phát: “Nhắm nhanh bắt chuẩn như thế, anh hùng đời thường là gì? Đây là anh hùng đời thường chứ đâu!”

Video này đã vượt quá một trăm nghìn lượt like, tôi không thể tính được số lượng người xem cao thế nào, sẽ có bao nhiêu người xem được đoạn video này.

Trong phần bình luận toàn là những lời ca tụng, nhưng tay chân tôi lại lạnh toát, ngực cũng rất khó chịu.

Trong đầu tôi xuất hiện rất nhiều cảnh tượng lộn xộn, tôi muốn gọi Tống Thận nhưng lại không sao kêu được thành tiếng.

Điện thoại trượt xuống, cạch một tiếng rơi trên mặt đất.

Tống Thận ra khỏi phòng làm việc, nhìn về phía phát ra tiếng động mới thấy được sự bất thường của tôi.

Anh quỳ xuống, lo lắng hỏi: “Hiểu Hiểu? Em thấy khó chịu ở đâu.”

Anh nắm chặt lấy tôi, có hơi ấm, còn sống sờ sờ.

Video phát hết rồi lặp lại, tiếng người đi đường kích động vang lên: “Trời ơi, trời ơi, đứa trẻ đó sắp rơi xuống rồi.”

Tống Thận cầm điện thoại lên xem, sau đó anh lập được hiểu được đã xảy ra chuyện gì, anh vỗ lên mu bàn tay tôi rồi bảo: “Sẽ không sao đâu, hãy tin anh, anh sẽ giải quyết.”

Nói rồi anh đứng dậy đi ra ban công gọi điện thoại.

Tôi liên tục load lại video.

Tống Thận quay về, nắm tay tôi rồi nói: “Hiểu Hiểu, đừng xem nữa, nó sẽ bị xoá thôi.”

Hình như nước mắt nghẹn ứ trong cổ họng, tôi không nói được thành lời, chỉ gỡ tay anh ra rồi cúi đầu liên tục load lại.

Load lại rồi lại load lại.

Không biết đã load lại bao nhiêu lần, cuối cùng hiển thị dòng chữ “video này đã bị xoá, xin hãy quay lại trang chủ để xem nhiều video đặc sắc hơn.”

Tôi thở phào.

Tống Thận dịu dàng ôm lấy tôi từ phía sau, hoàn toàn bao phủ tôi.

Nhiệt độ cơ thể anh, nhịp đập trái tim anh, hơi thở của anh.

Tôi lại nghe thấy tiếng của anh, mang theo cả nỗi đau: “Xin lỗi em, Hiểu Hiểu.”

Tôi vuốt ve mu bàn tay anh: “Xin anh đừng nói xin lỗi, Tống Thận.”

Làm việc nghĩa c ứu người không phải lỗi của anh.

Ẩn mình, nằm vùng cũng không phải lỗi của anh.

Anh là một người tốt và vô cùng lương thiện.

Dù cả thế giới đều phải nói xin lỗi thì chỉ có một mình anh là không thể.

Tôi quay người lại, ôm mặt anh.

Ánh mặt trời chiếu xuống, tôi thấy rõ trên hàng mi cong cong dài dài của anh có vệt nước.

Gần đến ngày dự sinh, chúng tôi lại tới bệnh viện làm kiểm tra lần cuối.

Bác sĩ cười bảo con rất khỏe, còn nói con không thích đạp, chắc chắn sau này sẽ là một đứa trẻ kiên nhẫn.

Tôi cũng cười theo: “Kiên nhẫn cũng tốt, giống bố, chín chắn.”

Nhưng Tống Thận lại tỏ vẻ tiếc nuối.

Bác sĩ trêu anh: “Sao vậy, cậu không vui à?”

Tống Thận mỉm cười, chỉ bảo: “Nếu giống vợ tôi thì sẽ càng tốt hơn.”

Bác sĩ bật cười, ghẹo anh: “Thế thì hai người phải cố gắng hơn nữa, sinh thêm vài đứa nữa mới được, rồi sẽ có đứa giống mẹ thôi.”

Anh luôn phớt lờ những lời trêu dùa, nhưng lúc này anh lại rất nghiêm túc gật đầu: “Nếu vợ tôi đồng ý thì chắc chắn là được.”

Tôi đỏ mặt, cảm ơn bác sĩ xong bèn nắm tay Tống Thận ra ngoài.

Anh đang cố gắng vượt qua chướng ngại tâm lý, sau khi tôi mang thai anh cũng không cho tôi lái xe nữa.

Khi chiếc xe hoà mình vào trong dòng xe trên đường, lúc dừng đợi đèn đỏ tôi quay qua nhìn anh.

Hình như năm tháng rất yêu chiều anh, rõ ràng lớn hơn tôi hai tuổi nhưng anh vẫn rất trẻ trung, bảnh bao hệt như cái hồi tôi mới quen anh vậy.

Tống Thận cũng chú ý đến ánh mắt của tôi, anh thản nhiên hỏi: “Sao thế?”

Tôi cười tít mắt: “Anh đẹp trai, cho em xin số được không?”

Anh phối hợp với tôi: “Không được, anh có vợ rồi.”

Chỉ là một cuộc đối thoại đơn giản nhưng lại khiến tôi bật cười, tựa lưng vào thành ghế, cảm thấy cả cơ thể đều ấm áp.

Nếu Chu Huyên ở đây, nhất định cô ấy sẽ bất lực mà hét lên: “Kỷ Hiểu Hiểu, cậu dễ dỗ quá rồi đấy?”

Nhưng đành chịu thôi, Tống Thận nói gì tôi cũng thấy rất vui vẻ.

Như thể tôi đến thế giới này để yêu anh vậy.

Đèn xanh, dòng xe lại tiếp tục lăn bánh.

Hình như đằng trước có t ai n ạn, hai chiếc xe đỗ sát nhau, chủ xe đang đứng bên đường hút thuốc.

Có lẽ họ đang đợi CSGT?

Tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ tay sang bên phải: “Có rẽ phải được không nhỉ? Đi đường kia cũng…”

Biến cố xảy ra vào ngay thời điểm này.

Pằng pằng pằng, có vài tiếng s úng vang lên, tôi còn chưa kịp định hình thì tấm kính chắn trước mặt mình vỡ vụn.

Tống Thận nghiêm mặt, bàn tay đang cầm vô lăng nổi đầy gân xanh.

Anh quay qua nói một câu “Ngồi vững", nhanh chóng chuyển hướng rồi tăng tốc.

Tôi nắm chặt tay cầm, hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy chủ xe ban nãy vừa mới đứng hút thuốc không biết đã vứt điếu thuốc xuống dưới đất rồi cầm s úng từ khi nào.

Đây là khu dân cư đông đúc, không ngờ lại có người n ổ s úng.

Xung quanh toàn là tiếng hét, mọi người bỏ chạy tán loạn, tôi còn loáng thoáng nghe thấy tiếng người ta gào thét: “Alo, c ả n h s á t phải không, ở đây có người n ổ s úng!”

Không hiểu tại sao tôi lại rất chắc chắn, mục đích của họ là Tống Thận.

Tôi run lên bần bật, lấy điện thoại trong túi ra gọi cho chú Viên.

Tút tút tút…

Chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng lại dài dằng dẵng như một thế kỷ vậy.

Chỉ thấy một trong số đó leo lên xe, chiếc xe trông có vẻ bị va chạm rất nặng lập tức lăn bánh, đuổi theo chúng tôi.

Người còn lại thì đứng im tại chỗ không nhúc nhích, híp mắt giơ kh ẩu s úng lên.

Cuối cùng tiếng của chú Viên cũng vang lên: “Alo, Hiểu Hiểu?”

Nhưng điện thoại đã rơi xuống.

Tôi nhào tới, ôm chầm lấy Tống Thận.

Pằng.

Viên đ ạn bắn vào lưng tôi, cơn đau như sóng biển vỗ vào bờ, bụng dưới đau đớn khó tả, tôi há miệng thở dốc.

Cơn đau như nhấn chìm mọi thứ, tôi muốn nhắm mắt lại nhưng lại không thể, từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, trái tim lúc thì ấm lúc lại lạnh.

Tống Thận ôm chặt tôi vào lòng, tôi thấy m áu trên cổ anh.

Cố gắng ngước lên nhìn anh, may là anh không bị thương, là m áu của tôi mà thôi.

Anh khoác áo lên vai tôi, chưa bao giờ tôi thấy anh hoảng loạn như thế, tay cũng đang run lên bần bật.

M áu chảy ra không ngừng, làm ướt đầu ngón tay anh.

Lại có tiếng xe inh ỏi, đuôi xe bị tông, trượt dài về phía trước tạo thành tiếng ma sát chói tai.

Đâm liên tục, như muốn đ âm c h ế t chúng tôi vậy.

Tống Thận giơ tay sờ lên mặt tôi rồi khàn giọng nói: “Hiểu Hiểu, đợi anh quay về, nhất định phải đợi anh.”

Anh buông tôi ra, gương mặt bỗng trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn, lấy một kh ẩu s úng giắt bên hông ra rồi mở cửa xuống xe.

Tôi ngửa đầu tựa vào ghế lái phụ, cơn đau nhói sau lưng lan ra khắp toàn thân, như có con dao đang rạch trên người tôi vậy, từ trên xuống dưới, như đang lăng trì.

Pằng pằng pằng, lại vài tiếng s úng vang lên, dường như thế giới đã yên lặng trở lại.

Sau đó là tiếng còi xe c ả n h s á t vọng tới.

Điện thoại rơi trong xe, chú Viên vẫn đang hỏi: “Hiểu Hiểu? Hiểu Hiểu? Hai đứa sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Nhưng tôi không có sức trả lời.

Cơ thể rất lạnh, cơn đau từ bụng dưới ập đến, trước mặt là thứ ánh sáng trắng.

Không nhìn thấy gì cả, tôi rất lạnh…



Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong xe c ứu th ương.

Tôi đang đeo ống thở, toàn thân Tống Thận toàn là m áu. Anh ngồi bên cạnh tôi, nắm chặt tay tôi, mặt tái mét.

Cũng may, anh không sao.

Tôi chớp mắt nhưng lại không thể nói được, cơ thể đau đớn, x ương cốt như bị nghiền nát.

“Đừng chết, Hiểu Hiểu, xin em đừng chết.” Anh run rẩy, dán mặt lên người tôi.

Cảm nhận được chút ấm áp trên gương mặt, tôi cố gắng nhìn qua.

Đó là nước mắt của Tống Thận.

Rơi trên mặt tôi, lại như chạm vào trái tim tôi.

Dường như lưng và bụng dưới không còn quá đau nữa, tôi run rẩy muốn giơ tay lên bảo anh đừng khóc.

Nhưng lại không nhấc nổi tay, cũng không nói được.

Ông trời ơi, con chỉ muốn nói chuyện với anh ấy thôi, như thế cũng không được sao.

Ông trời ơi, con mệt quá, cũng rất lạnh, con… con không muốn nhắm mắt, xin hãy để con nói chuyện với anh ấy…

Máy móc phát ra những tiếng kêu chói tai, bác sĩ y tá vây xung quanh tôi.

Tống Thận không ngừng nói bên tai tôi: “Đừng ngủ, Hiểu Hiểu, đừng ngủ.”

Tôi lắc đầu, cuối cùng ngón tay cũng chạm được vào gò má anh.

Anh run run nắm tay tôi để tay tôi dán sát vào mặt anh, giọng anh cũng đang run lên.

“Em đừng ngủ, anh kể chuyện cho em nghe được không? Một lần nọ, đại ca nghi ngờ trong đám bọn anh có n ội gi án, bèn vứt bọn anh vào trong núi sâu cho tự sinh tự diệt, khi đó anh bị đ ạn lạc b ắn trúng chân, trong đêm s ói ngửi thấy mùi đi đến. Anh không chạy được, khi đó anh đã có ý định từ bỏ nhưng trong lúc mơ màng anh đã nghe thấy tiếng em khóc. Anh nghĩ chắc em vẫn đang đợi anh nên đã bắn v iên đ ạn cuối cùng vào con s ói rồi bò ra ngoài đường lớn.”

Anh nghẹn ngào, đỏ mắt nói: “Hiểu Hiểu, đừng rời xa anh, em đi rồi, anh cũng không sống nổi.”

Cơn đau dần dần biến thành mất cảm giác, tôi giơ tay lau đi giọt nước mắt vương trên khoé mắt anh.

Vừa cất tiếng, m áu đã chảy ra, tôi cũng không biết anh có nghe thấy không.

“Đừng khóc, Tống Thận. Kiếp sau, em vẫn sẽ đến tìm anh.”

Ho sặc sụa, thở hắt, ánh mắt dần mất đi tiêu cự.

Tống Thận ôm chặt tôi vào lòng, anh khóc như một đứa trẻ, đau xé lòng.

Bóng tối ập đến nhấn nhìn mọi thứ.

Mọi giác quan dần mất đi công năng.

Trong thời gian và không gian hỗn độn ấy, tôi lại nhớ đến mùa hè năm 18 tuổi.

Tôi ló đầu ra khỏi cửa xe, nhìn cơn mưa mùa thu rơi tí tách, chàng trai lạnh lùng khi ấy cầm ô, một mình đi xa.

Chiếc xe tiến về phía trước, còn anh thì lại bước về phía sau.

Trong cuộc đời dài dằng dẵng nhưng lại ngắn ngủi này, tôi hạnh phúc khi được ở bên, sớm tối cùng anh đã may mắn lắm rồi.



Từng có một người, tôi yêu anh hơn cả m ạng sống của mình.

Tôi cầu xin Phật tổ, mong cho anh được bình an, dù nó được đổi bằng t ính m ạng của tôi.

Trong cuộc giao dịch này, tôi không hề bị thiệt.

Tống Thận, em yêu anh. Thật sự rất yêu, rất yêu anh.