Khi đang thề nguyện, tôi bỗng nhìn thấy người bạn trai đã m ấ t hai năm về trước đang ngồi trong góc, lẳng lặng nhìn tôi.
Giây phút ấy, nước mắt của tôi bất chợt rơi xuống.
MC cười nói: “Cô dâu cảm động quá, được lấy người mình thương nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Người thân, bạn bè đều đang vỗ tay.
Anh cúi đầu mỉm cười, rót r ư ợ u, nâng ly với tôi rồi uống cạn.
Tôi nức nở đọc lời thề nguyện: “Kiếp này, em trung thành với anh, dẫu cho sinh ly t ử biệt, dẫu cho…”
Tôi không nói nổi nữa.
Những lời này vốn là dành cho anh.
Chú rể dịu dàng lau đi giọt nước mắt vương trên khoé mắt tôi rồi cúi đầu hôn tôi.
Tôi đưa mắt nhìn về phía đó, không thấy bóng dáng anh đâu nữa.
------
Lúc quen Tống Thận, tôi vẫn đang học đại học.
Bị người ta tr ộ m mất điện thoại ở lối ra tàu điện ngầm, tôi đã phải đuổi theo suốt cả quãng đường trên đôi giày cao gót.
Đến nỗi trẹo cả chân.
Thấy sắp không đuổi kịp, chân còn đang đau nhức, tôi cầm lòng chẳng đặng vịn tay vào thân cây rồi bật khóc.
Phía sau có người gạt tôi ra rồi lao về phía trước. Anh vừa cao vừa gầy, mặc một chiếc áo hoodie màu đen, chạy nhanh như b áo s ăn.
Một người khác thì cười hớn hở đỡ tôi dậy: “Cô đừng khóc nữa, người vừa rồi là lớp trưởng lớp tôi, có cậu ấy ở đây, điện thoại của cô không m ất được đâu.”
Tôi nhìn logo và tên trường của anh ấy, là sinh viên trường c ảnh s át kế bên, tên Trần Kỳ.
Chưa đầy một phút, chàng trai mặc áo hoodie màu đen đó đã quay lại, mang cả điện thoại lẫn tên t r ộ m về.
“39 giây, Tống Thận, cậu lại chạy nhanh hơn rồi phải không?” Trần Kỳ nhìn đồng hồ, tiện thể nhìn sang tên t r ộ m: “Coi như anh xui xẻo, hôm nay lại gặp được người đứng đầu khoa tôi, còn muốn chạy?”
Trông tên t r ộ m chẳng khác nào bánh đa nhúng nước, cũng không dám ngẩng đầu lên.
Chàng trai tên Tống Thận ấy rất kiệm lời, đi tới trả lại điện thoại cho tôi.
Tôi vịn tay vào thân cây đứng dậy, đưa tay ra nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
Cơn đau điếng người dưới mắt cá chân, suýt nữa tôi đã ngã xuống dưới đất.
Cũng may được anh kịp thời đỡ được.
Cánh tay của anh rất săn chắc, tôi ngã vào l*иg ngực của anh.
Tôi có thể ngửi được hương bột giặt thoang thoảng trên quần áo của anh, hình như tôi còn chạm cằm vào xương quai xanh của anh nữa.
Tống Thận lập tức buông tay, lùi về phía sau một bước kéo dài khoảng cách với tôi.
Trần Kỳ trông thấy vậy bèn nói: “Trời, cô bị trật chân rồi? Tống Thận, cậu phải bế người ta đến đồn c ảnh s á t đấy?”
Tống Thận nhìn anh ấy chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng.
Trần Kỳ mỉm cười tinh quái, nhìn sang tôi: “Cô không biết nhỉ, hôm nay cậu ấy đi chùa với tôi, sư thầy bắt cậu ấy xin quẻ cho bằng được”
Tôi ngơ ngác.
Rõ ràng Tống Thận muốn ngăn Trần Kỳ lại nhưng anh ấy đã nói liền một mạch.
“Sư thầy nói định mệnh của cậu ấy không phải ở quá khứ, cũng không phải ở tương lai mà là ở hiện tại. Cậu ấy vừa mới rời khỏi đó thì bắt gặp cô, cô nói xem có trùng hợp không?”
Tống Thận c ảnh cáo nhìn anh ấy, ra hiệu cho anh ấy im miệng.
Tôi nắm chặt điện thoại, mặt bất giác đỏ bừng.
Chắc tên t r ộ m kia cũng ngốc, vội hỏi: “Vậy có đến đ ồn c ả n h s á t nữa không? Tôi cũng trả lại điện thoại cho mấy người rồi còn gì.”
Trần Kỳ lập tức túm cổ tên kia, lôi anh ta đi trước, bỏ lại một câu: “Tống Thận, giao em gái này lại cho cậu chăm sóc. Nhớ kỹ, người ta bị trẹo chân đấy!”
Tôi vô cùng xấu hổ, nói: “Không sao, em có thể đi được.”
Vừa mới đi một bước, tôi đã đau điếng người.
“Đừng có cố.” Anh nói.
Sau đó anh cúi người bế thốc tôi lên.
Tôi vô thức đưa tay ôm lấy cổ anh rồi lại vội vàng buông tay.
Dưới ánh đèn đường sáng trưng, đường nét gương mặt anh trông như một nét mực.
Tôi lẳng lặng giơ tay nắm lấy tay áo anh.
Tống Thận không có phản ứng gì, như thể không hề hay biết vậy.
Lấy lời k h a i xong quay về trường, Chu Huyên đã đứng trước cổng trường đợi tôi, cô ấy cảm ơn anh rối rít.
Tống Thận gật đầu, quay người bỏ đi.
Không biết lấy đâu ra dũng cảm, tôi đã lớn tiếng nói: “Anh cho em số liên lạc của anh được không?”
Bước chân của anh hơi ngừng lại nhưng không hề dừng bước, quay lưng lại với tôi, xua tay.
Trên con đường vắng người qua lại, đèn đường kéo dài cái bóng của anh.
Tự dưng tôi lại nhớ tới câu nói ấy.
Một mình tôi đi qua ngàn núi muôn sông, người cũng không cần nói lời tạm biệt với tôi.
Nhà trường tổ chức một hoạt động hữu nghị với trường c ả n h s á t.
Tôi đã dốc hết sức như khi thi cuối kỳ, viết một bản CV xuất sắc, hươu lá vượn, thế là tôi đã thuận lợi được chọn.
Tôi tia nhanh phía đối diện, tiếc là không nhìn thấy Tống Thận.
Tôi chán nản, có vài nam sinh đến mời tôi qua nhảy nhưng đều bị tôi từ chối hết.
Giữa sàn nhảy có rất nhiều người đang nhảy nhót, còn tôi thì ngồi ngẩn ngơ.
Nghe thấy ở cửa có tiếng người gọi: “Tống Thận, tôi còn tưởng cậu không đến chứ.”
Tôi đứng bật dậy, thấy Tống Thận đang đứng nói chuyện với ai đó.
“Huấn luyện xong còn thời gian, tới đây ký tên.”
Đối diện anh là Trần Kỳ, nghe thế bèn cười nói: “Thằng nhóc này, Lý bảo cậu đến, cậu lại làm cho xong chuyện…”
Tống Thận rất ít khi nói chuyện, ký tên xong định quay người bỏ đi.
Tôi vội hô lên: “Tống Thận.”
Anh ngạc nhiên ngoảnh đầu lại, nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy.
Tôi lấy hết can đảm: “Em có thể mời anh nhảy không?”
Trần Kỳ đã bắt đầu “êu êu êu”: “Chẳng phải đây là định mệnh của Tống Thận sao?”
Tống Thận do dự gọi tên tôi: “Kỷ Hiểu Hiểu?”
Tôi lập tức gật đầu: “Hôm… hôm nay em vẫn chưa nhảy, em có thể…”
Anh im lặng một lúc rồi nói: “Anh không biết nhảy.”
Hẫng mất một nhịp.
Tôi ấp úng nói: “Được rồi, được rồi.”
Trần Kỳ đồng cảm nhìn tôi.
Tôi nhìn anh rồi gượng cười.
Tống Thận mím môi, bỗng nói: “Nhưng nếu em bằng lòng, anh có thể mời em một cốc cà phê.”
Lúc cầm cốc cà phê nóng trong tay, tôi có cảm giác mình như đang nằm mơ vậy.
Tống Thận rất kiệm lời, hình như hôm nay anh còn yên tĩnh hơn mọi ngày, vẫn luôn im lặng.
Vũ hội giao lưu cũng sắp kết thúc, có một vài người đi ra ngoài.
Xe của trường đỗ ngay bên cạnh, tài xế xuống xe h ú t t h u ố c.
Tống Thận hỏi tôi: “Em về kiểu gì?”
Tôi hơi thất vọng: “Mọi người đi chung với nhau, phải điểm danh.”
Anh “ừ” một tiếng, nhìn đồng hồ rồi nói: “Thế anh đi trước đây.”
Không biết tại sao tôi lại có một cảm giác, anh đi rồi thì sẽ không bao giờ ngoảnh đầu lại nữa.
Giọng nói lướt nhanh trong tâm trí, tôi gọi tên anh: “Tống Thận.”
Anh quay người lại.
Nhướng mày, đợi tôi nói tiếp.
Tôi căng thẳng, viện cớ: “Em phải dẫn một đối tượng phát triển tình cảm từ hoạt động hữu nghị về, anh giúp em được không?”
Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.
Cuối cùng Tống Thận cũng cất tiếng: “Có thể là anh tự đa tình nhưng anh buộc phải nói rõ ràng với em. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, cả đời này anh cũng sẽ không yêu, cũng sẽ không lấy vợ sinh con.”
Tôi hoá đá đứng c h ô n chân tại chỗ.
Không biết đã bao lâu trôi qua, bác tài đã h ú t t h u ố c xong, nói một câu: “Có thể lên xe được rồi!”
Tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nói năng lộn xộn: “Được, được, cảm ơn cà phê của anh, tạm biệt.”
Anh cụp mắt, nhìn tôi rồi đáp: “Tạm biệt.”
Tôi thất tình, tuy đó là mối tình đơn phương.
Chu Huyên kéo tôi đi uống r ư ợ u, nói sẽ giới thiệu trai đẹp cho tôi.
Bọn họ đi nhảy dis.co, còn tôi thì ngồi im tại chỗ thẫn thờ, bất giác nhớ tới Tống Thận.
Anh nói cả đời này sẽ không yêu…
Không biết tôi đã uống hết cốc trà băng đảo từ khi nào.
Ai nói r ư ợ u có thể giải sầu chứ? Rõ ràng là sầu càng thêm sầu.
Cuối cùng cũng tan cuộc, Chu Huyên đưa tôi về bằng đường tắt, tôi kề sát tai cô ấy, lẩm bẩm nói năng lộn xộn.
Giữa đường, tôi đang ngồi xổm bên thùng rác buồn nôn thì chợt nghe thấy tiếng hét của Chu Huyên từ phía sau vọng lại.
Tôi quay người lại, chạy như điên về phía đó, đẩy người đàn ông đang kéo Chu Huyên ra.
“Tên khốn này, mau buông cô ấy ra.”
Tôi không làm gì được anh ta, trái lại còn bị anh ta đẩy ngã xuống đất.
Áo bị vén lên, lộ ra thắt lưng ở bên dưới.
Anh ta buông Chu Huyên ra rồi bước về phía tôi.
Nắm tay tôi, kéo tôi đứng dậy, cánh tay còn lại thô lỗ kéo áo khoác ra.
“Cô nhóc cũng trượng nghĩa ra phết, vậy thì để cô thay cô ta đi.”
Tôi cho anh ta một bạt tai.
Người đàn ông bị tôi t át đau, b óp chặt cổ tôi.
Chu Huyên nhào tới gỡ tay anh ta ra, hét toáng lên: “Cứu với.”
Lúc này, bên ngoài quán bar toàn là người, rất ồn ào.
Không ai nghe thấy tiếng động trong con ngõ nhỏ.
Hình như tôi sắp n g ạ t thở rồi.
Trước mắt tôi toàn là sao, chồng chéo lên nhau.
Bỗng người đàn ông đó buông tay, có người vung nắm đ ấm tới.
C ú đ ấ m vừa nhanh vừa t àn nh ẫn, không đến mấy giâu, anh ta đã bị đ á n h ngã lăn ra đất, một lúc lâu sau cũng không bò dậy được.
Tôi tựa lưng vào tường rồi trượt xuống, ôm chặt lấy cổ, thở liên tục.
Đột nhiên ngã vào vòng tay của ai đó, thật sự rất ấm áp.
Gương mặt của Tống Thận xuất hiện trước mặt tôi, anh chau mày nói: “Em sao rồi?”
R ư ợ u quả là một thức uống tốt, không ngờ lại có thể để tôi gặp lại anh.
Sau này tôi nhất định phải uống, không gặp được nhau ngoài đời thì gặp trong mơ cũng được.
Thấy tôi im lặng, anh bèn giơ tay quơ quơ trước mặt tôi: “Em còn tỉnh táo không?”
Tôi nắm chặt cổ tay anh.
Dưới ánh đèn mờ trong con ngõ nhỏ, tôi thấy anh nhướng mày, ánh mắt hoài nghi.
Tôi nói: “Cậu cho tớ uống t h u ố c ả o g i á c phải không? Người trong ảo giác còn đưa cả giấy cho tớ nữa. Cậu nói xem có buồn cười không, ha ha ha ha ha.”
Chu Huyên vịn tường đứng dậy, tức giận mắng tôi: “Cậu ngốc hả? Mẹ nó đó là Tống Thận!”
Tôi giơ tay bẹo má Tống Thận.
Nóng hầm hập.
Anh bình tĩnh nhìn vào đôi mắt tôi, đôi mắt của anh đen như hũ nút.
Thật sự là Tống Thận, không phải là ảo giác.
Tôi bật khóc, giang tay ôm chặt lấy anh: “Em đã sắp quên được anh rồi, tại sao lại để em gặp lại anh… Tống Thận, em ghét anh.”
Anh sững sờ.
Phía sau anh là một bóng dáng quen thuộc: “Ơ kìa, chẳng phải đây là định mệnh của Tống Thận sao? Chúng ta có duyên thật đấy, bọn tôi vừa mới huấn luyện xong. Tôi đã bảo mà, đang đi tự dưng cậu ấy lại chuyển hướng rồi không ngờ lại có màn anh hùng cứu mỹ nhân luôn.”
Là Trần Kỳ.
…