Chương 7

Nhưng hôm nay rõ ràng Trì Ương Hà không để tâm lắm đến việc báo cáo mà có chuyện khác đang khiến cô để ý.

Tập phim Hàn Quốc trên điện thoại vừa cập nhật đến tập tám, nam nữ chính cuối cùng cũng chạm môi nhau nhờ kịch bản được sắp đặt kỹ lưỡng.

Việc môi lướt nhẹ ra sao, tay đẩy nhau thế nào không phải điều quan trọng, trọng tâm là nụ hôn đó.

Điều quan trọng là hôm nay cô cũng có một nụ hôn, dù chỉ là giả vờ.

Khoảng cách gần gũi thì không phải lần đầu, nhưng khuôn mặt đó thì là lần đầu tiên.

Giấu đi những cảm xúc trong lòng là điều cô học được sau này, nhưng lúc đó cô chỉ ngậm thìa mà hỏi: “Nhiễm Nhiễm, cậu nói xem nếu vừa mới chia tay mà lại gặp được khuôn mặt chỉ có trong giấc mơ…”

Đới Nghệ Nhiễm không thương xót mà nói: “Đó chính là Khương Thái Công câu cá.”(*)

(*) Khương Thái Công câu cá, lại có người nguyện ý cắn câu.



Xuống tầng bảy, có vài nam sinh đang trò chuyện trong phòng, một người tỏ ra rất ân cần gọi cô: “Đàn chị!”

Trì Ương Hà không muốn bận tâm, Lưu Lệ Hành là anh họ của cậu ta.

Cậu ta đưa cho cô hộp sữa, cô không nhận mà ngồi xuống ghế trống trước mặt thầy giáo, vừa định mở miệng thì điện thoại reo lên.

Cô tắt đi, lại reo.

Để chế độ im lặng, điện thoại vẫn rung.

Thầy giáo rất biết quan sát: “Có việc thì cứ đi trước đi, thầy tin tưởng vào phần thi của em.”

Nói xong lại đùa: “Chuyên ngành xếp top ba của trường hôm nay không vấn đề gì chứ?”

“Dạ vâng.” Trì Ương Hà thật sự không muốn ở lại nữa.

Điều phiền phức là Lưu Dận đi theo cô ra ngoài, liên tục nói: “Anh ấy bảo biết mình sai rồi, muốn gặp chị, ít nhất cũng nên nói chuyện rõ ràng với nhau.”

Đới Nghệ Nhiễm liếc nhìn qua lại giữa hai người, dường như đoán được điều gì đó, “Người yêu cũ của cậu ấy là ba cậu à? Ân cần vậy?”

Lưu Dận bật cười: “Là anh họ tôi.”

Đới Nghệ Nhiễm giễu cợt: “Cậu từ Cục Mật Vụ đến đấy à, cả năm không nói tiếng nào, giờ lại biết mở miệng.”

Lưu Dận thông minh, chỉ nói vừa đủ: “Dù sao anh ấy cũng đã nhắn rồi, còn lại thì tùy chị.”

Đợi cậu ta đi xa, Đới Nghệ Nhiễm đề nghị đi xem phim đêm để giải tỏa tâm trạng. Hai người nhanh chóng đồng ý rồi cùng nhau xuống tầng.

Nhưng khi bước ra khỏi cổng thì nhìn thấy Lưu Lệ Hành, ngày hôm đó lại trở nên dài hơn, Trì Ương Hà chỉ muốn thời gian trôi nhanh đến buổi sáng có nắng để xua tan tất cả mệt mỏi.

Đới Nghệ Nhiễm cuộn tay áo, sẵn sàng chiến đấu, nhưng Trì Ương Hà thở dài khuyên nhủ: “Ngoài trời lạnh lắm, cậu về trước đi, mình sẽ gọi cho cậu sau.”

Khi chỉ còn lại hai người trong gió, Lưu Lệ Hành hỏi: “Đến nhà hàng gần đây nhé?”

Trì Ương Hà lắc đầu: “Không cần đâu, có gì muốn nói thì nói ngay tại đây.”

Cô nhận ra mình thật sự không quan tâm đến anh nữa, dường như thời gian duy nhất họ hiểu nhau chỉ là lúc còn yêu nhau nồng nhiệt.