Thật đúng lúc, cô nhìn thấy Lưu Lệ Hành chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang hông. Ngay lập tức, máu dồn lên đầu, cô bước nhanh tới hất tung khay thức ăn trên tay anh ta.
“Cô làm gì vậy?”
“Đến hôm qua tôi vẫn còn thi vào trường anh, thế mà anh đối xử với tôi thế này sao?”
Trì Ương Hà không hiểu nổi tại sao người bị bắt quả tang lại có thể phản ứng như vậy, giọng điệu không hề có chút ăn năn nào. Anh ta thậm chí còn đóng cửa lại, che chở cho người bên trong một cách tuyệt đối.
“Hừ, tôi đối xử với cô thế nào? Cô đã đối xử với tôi ra sao? Biến mất cả tuần liền mà không một lời, cô còn mong gì hơn nữa?”
Lưu Lệ Hành phủi thức ăn vương vãi trên người, cũng đầy một bụng giận dữ: “Cô có bao giờ quan tâm đến tôi không? Chắc là không đâu. Mỗi lần gọi điện thì toàn viện cớ là làm thêm hay bận học. Ngay từ khi tốt nghiệp, chúng ta đã nói sẽ học chung trường, kết quả là gì? Điểm nghệ thuật của cô đứng top đầu tỉnh, thế mà lại quyết định ở lại học lại. Thật vô lý. Thật ra cô chỉ muốn tìm một người giàu để giữ thể diện, nhân tiện vui vẻ thôi…”
Anh ta nói rất nhiều, nhưng Trì Ương Hà chỉ nghe được những câu đó. Bây đầu nhớ lại, cô mới nhận ra mâu thuẫn đã sớm âm ỉ từ lâu.
Trong lời anh ta, cô bị hạ thấp đến mức không còn gì, còn cô học trưởng trong phòng thì ở mọi mặt đều hơn hẳn, biết thông cảm, biết quan tâm, biết hỏi han ân cần, không như cô, chẳng làm được gì.
Rõ ràng cô đúng lý, nhưng không hiểu sao lại bị những lời nói của anh ta làm cho câm lặng.
Cô chỉ đứng nghe cho đến khi Triều Chu Viễn hút xong điếu thuốc, làn khói cuối cùng không được hít vào phổi, anh ta cúi xuống chia sẻ một nửa cho cô.
Một cái chạm môi nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, đôi môi chạm vào làn hơi lạnh.
Thật ra họ chưa hôn nhau, giữa họ có một ngón tay ngăn cách, đôi môi rơi lên khớp ngón tay bị làn sương khói che mờ.
Trì Ương Hà chưa kịp ho, anh ta đã đứng dậy bỏ đi, cùng với những bước chân, anh ta nói “Chẳng thú vị.”
Chỉ ba từ đơn giản nhưng mang lại cho cô đủ tự tin ném lại một câu với Lưu Lệ Hành đang đứng sững trước khi rời đi: “Là tôi không cần anh nữa.”
Sau này nghĩ lại, họ cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân.
Chẳng phải cô cũng lén lút rung động trong thang máy trên đường tới gặp anh ta sao?
Có lẽ không chỉ trong một giây.
Không nói được lời nào, cũng chẳng ai vô tội, tình yêu vốn dĩ đều nông cạn.
Trên đường trở về, cô không nói một lời, chỉ còn lại tiếng nhạc vang vọng trong xe.
Lúc đó cô vẫn chưa biết Triều Chu Viễn nghe nhạc vì anh không thích sự im lặng, còn cô đang dành suốt quãng đường để hồi tưởng lại nụ hôn nửa vời.
Một cảm giác tiếc nuối, như hương thơm nhè nhẹ của tay áo anh.
Chiếc tay áo chỉ vô tình sượt qua một lúc, nhưng đủ để cô nhớ mãi.