Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tan Cuộc

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tình yêu có thể che đậy vô số tội lỗi.

Mọi chuyện xảy ra vừa đủ, Trì Ương Hà không kịp nhận ra câu đó là trích từ sách Thánh Kinh, thư I của Pétros.

Cảnh tượng phía Tây thành phố hiện ra trước mắt, tòa lâu đài trắng tinh không tỳ vết cắt ngang bối cảnh thực tế xung quanh.

Trong khoảnh khắc, vòi phun nước phun ra một cột nước làm xao động những chú chim đậu xung quanh, cũng làm cô giật mình, nước mắt dừng lại trong giây lát.

Cô chợt nhớ ra điện thoại đã hết pin, rồi thỏa thuận với anh ta: “Điện thoại tôi hết pin rồi, chút nữa tôi sẽ trả tiền sau?”

Anh ta không trả lời, chỉ đẩy kính râm lêи đỉиɦ đầu.

Làm sao có thể diễn tả khuôn mặt đó đây? Không giống người bình thường, có chút gì đó pha trộn giữa Âu – Mỹ.

Giống như người sẽ bước vào Moulin Rouge vào lúc đêm muộn hay một nhà thờ lớn vào buổi sáng sớm, vừa mâu thuẫn, vừa hòa hợp.

“Nhìn xem, kịch của cô.”

Anh ta tùy tiện coi sự tuyệt vọng mà cô đang trải qua như một vở kịch vô nghĩa, đáng để đổi lấy tiền xe.

Nhưng tham lam bắt đầu từ lúc đó. Lời nói đó đủ để cô coi như là câu trả lời.

Trì Ương Hà đi trước vào sảnh lớn, ngại ngùng khi lần đầu bước vào một nơi chưa từng đến.

Ở trong khung cảnh lạc lõng, cảm giác quen thuộc nảy sinh từ cuộc gặp gỡ trên đường càng được phóng đại so với người lạ chưa từng nói một lời nào.

Là vào khoảnh khắc kim đồng hồ tích tắc vài giây?

Ngược lại, Triều Chu Viễn lại rất quen thuộc, nhàn nhã nói: “Tìm khách, hôm nay.”

Cô không kịp hỏi thêm.

Trước khi cô lên tiếng chất vấn, lễ tân đã kính cẩn đưa một cuốn sổ.

Triều Chu Viễn nghiêng người tựa vào quầy đá, hỏi: “Tên họ?”

“Lưu…Lưu Lệ Hành.”

Trì Ương Hà nín thở, sợ anh đổi ý hoặc bỏ mặc cô ở đây.

Tại giây phút nào đó, Triều Chu Viễn ngẩng mặt lên ra lệnh: “Kiểm tra.”

Anh bình tĩnh, nhưng mang dáng vẻ ngạo mạn của một người ở vị trí cao.

Chẳng bao lâu, lễ tân báo số phòng.

Anh không dừng lại lâu, cũng không đợi người ta nói hết câu mà quay bước về phía thang máy.

Trì Ương Hà vội theo sau, chui vào trước khi cửa thang máy đóng lại, dù trong không gian rộng lớn, cô vẫn chọn đứng cạnh anh.

Không lâu sau, anh nói: “Cần tôi phục vụ cô?”

Khi tâm trí đang rối bời, cô lỡ tay chạm vào ngón tay của anh, cảm giác ấm nóng từ chạm nhẹ ấy lan tỏa.

Cô cảm thấy không thể trách bản thân nghĩ xấu, tất cả là tại khuôn mặt quá lôi đỗi cuốn của anh khi bị so bì với tên người yêu cũ kém cỏi .

Tuy nhiên, khi con số trên thang máy thay đổi, sự lo lắng trong cô dần tràn ngập.

…Cô không phải là nạn nhân hoàn hảo, vì cô cảm thấy có lỗi.

Khoảnh khắc khi cô muốn rút lui, cửa thang máy mở ra.

Cô không bước ra, Triều Chu Viễn cũng đứng tựa vào tường để chờ đợi.

“Thôi bỏ đi.”

“Ừ.”

Anh ta đáp lại, nhưng không di chuyển.

Trì Ương Hà hiểu không thể để một người như thế phục vụ cô đến lần thứ hai. Nhưng trước khi cô kịp bấm nút tầng, một nhân viên giao thức ăn đã gõ cửa một căn phòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »