Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tan Cuộc

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô muốn đi đến tận cùng để xem.

Xem ở nơi sáng sủa nhất, liệu con người ở đó có còn nhiều phiền muộn không.

Cô tưởng mình sẽ nghĩ “cũng chỉ vậy thôi”, nhưng khi đứng trước tòa nhà 76 tầng, cô chỉ có thể cười mình thật ngây thơ.

Làm sao những người bước chân vào nơi này lại có phiền muộn được.

Đó là nơi lộng lẫy vàng son, không một ngọn đèn nào bị lãng phí, sự lấp lánh cho cô biết nó đắt đến mức nào. Đó cũng là ngôi đền không nghe được lời cầu nguyện, cảm giác chỉ cần chớp mắt sẽ thấy thiên thần dang cánh bay xuống.

Ngẩng đầu nhìn trời chỉ thấy bầu trời trở thành phông nền, không ngờ cúi đầu xuống, tòa nhà 76 tầng đã trở thành phông nền.

Khi nhìn thấy Triều Chu Viễn bên kia đường, Trì Ương Hà cuối cùng hiểu rằng, chiếc đèn Khổng Minh hôm đó là của Đới Nghệ Nhiễm rơi xuống.

Chỉ một chút nữa thôi là cô đã quên mất anh.

Không phải là quên theo nghĩa thực tế mà là để anh ở lại thành phố này, để lại trên con phố này.

Nhưng ngược lại, anh lại xuất hiện.

Có câu “lòng người không như nước, bình lặng lại dễ dậy sóng.”

Lúc đó cô nghĩ, khoảng cách từ đầu sông Trường Giang đến cuối sông còn có thể gặp được, làm sao không tính là có duyên?

Anh kẹp một điếu thuốc, tia lửa từ đó như thiêu đốt tim cô, lại đúng lúc có người đang bắn pháo hoa, cô cảm thấy trước ngực mình bỗng nhiên xuất hiện một sợi dây dẫn, chỉ chờ anh châm ngòi.

Từ khoảnh khắc đó, mối quan hệ của họ đã được định hình, Triều Chu Viễn khẽ vẫy tay, cô liền phấn khởi chạy tới.

Khoảng cách mười mấy bước cô cố rút ngắn thành sáu, bảy bước, nghĩ chỉ chậm một giây thôi là không kịp.

Điếu thuốc vẫn chưa tàn mà vô tình chạm vào sợi dây dẫn ấy. Anh ngẩng đầu nhìn, tim cô lập tức nổ tung.

Anh hỏi cô có biết hát không.

Trì Ương Hà khe khẽ hát vài câu Jingle Bells, khi hát xong cô thấy rõ đôi mắt anh mờ mịt vì men rượu bỗng trở nên trong veo.

Vì vậy, cô cười nói: “Thấy bài này hợp với anh, anh thích không?”

Dĩ nhiên là cô có suy nghĩ, trong ngày lễ hội đèn l*иg, ở nước ngoài chắc chắn là Giáng Sinh.

“Ừ.”

Một tiếng đáp nhẹ nhàng và mơ hồ, khiến Trì Ương Hà không rõ mình đã chọn đúng hay sai bài hát.

Nhưng chẳng bao lâu sau, anh chủ động hỏi: “Lạc đường à?”

“Không phải, bọn em thi xong rồi, trước khi về tụ tập một chút.” Cô biết mình đã chọn đúng, dù anh vẫn giữ thái độ thờ ơ, như thể câu trả lời không quan trọng.

“Vậy à.” Điếu thuốc trên tay anh lùi đến đốt ngón tay tiếp theo, như thể anh định dập nó.

Cô chỉ tay về phía xa cho anh xem, tìm lời để nói: “Ở bên đó, khá xa, anh đã đến đó chưa?”

Anh lắc đầu, cô lại nói: “Em đoán là anh chưa đến, em cũng chưa đến đây lần nào.”

Triều Chu Viễn khựng lại một chút, dùng phần cuối bàn tay gõ nhẹ vào thái dương, sau đó tỉnh táo quay người nhìn tòa nhà cao, “Em muốn lên đó không?”

Sao có thể không muốn.
« Chương TrướcChương Tiếp »