Chương 1: Phùng tiểu thư trong lời đồn

Cuối đường thành đông Chu Tước có một tòa quan phủ nguy nga rộng lớn, trước cửa đặt hai bức tượng sư tử đá uy phong lẫm liệt cùng ba tay đập cửa khắc hổ phù, chính là Quốc công phủ mà người trong kinh thành không ai không biết.

Mặc dù lúc này cửa chính đã đóng chặt, nhưng một số người tinh mắt vẫn phát hiện ra rằng từ chỗ cửa lách phía Tây Nam, một chiếc kiệu lặng lẽ đi đường vòng hướng về ngoại ô kinh thành.

Mọi người lập tức nghị luận sôi nổi.

Chỉ trong chốc lát, từ đầu đường cuối ngõ khắp kinh thành đều lan truyền tin đồn nói rằng Phùng gia vì tránh tai họa mà đã đưa nữ nhi duy nhất của Phùng Như Hối đến biệt viện cũ ở ngoại thành.

Giữa tiếng người ồn ào huyên náo, trong quán trà nơi những kẻ nhàn rỗi tụ tập lại không tránh khỏi mà lại gợi lên chuyện này.

Không biết là ai đã hỏi: Phùng Như Hối là ai vậy?

Thanh niên bên cạnh liền khinh miệt liếc hắn một cái, mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ ngài mới tới kinh thành sao? Phùng tiên sinh tuy rằng chưa từng làm quan, nhưng lại được công nhận là người đứng đầu Hàn Lâm Viện, trước kia đã được Tiên Đế phong làm Trạng Nguyên, đương kim Thái Tử điện hạ cũng từng là học sinh của ngài ấy. Đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, đầu năm nay đã qua đời rồi.”

Lại có người không kịp cập nhật tin tức mới đang cắn hạt dưa, đột nhiên hỏi một câu: “Lúc này triều đình vẫn còn yên bình mà, Phùng gia muốn tránh rắc rối gì vậy?”

Tên vừa nãy đang muốn nói tiếp thì bạn hắn đã cướp lời, hạ giọng trách móc nói: “Chuyện lớn như vậy sao các vị vẫn chưa biết hả? Tên hái hoa tặc Thiên Lưu chuyên làm hại thiếu nữ nhà lành ở Kim Lăng lúc trước hiện giờ đang ở trong kinh thành đấy, còn gửi cho vị Phùng tiểu thư kia một lá thư hoa tiên!”

Lời này vừa nói ra, người nghe đều chấn động cả kinh.

Cái gọi là thư hoa tiên, tức là thư khıêυ khí©h của Thiên Lưu, ý là hắn không chỉ tới “hái hoa”, mà còn muốn bắt người đi!

Có thể tưởng tượng ra cảnh Phùng phủ hỗn loạn như thế nào lúc phát hiện thư hoa tiên lọt vào nội viện dưới sự canh gác nghiêm ngặt của thị vệ.

Toàn Quốc công phủ có hơn một ngàn người, mà phần lớn là nữ nhân, hơn nữa còn có một vị Quốc công vừa mới nhận tước hiệu cùng với cáo mệnh lão thái quân. Mà Phùng tiểu thư kia cả cha lẫn mẹ đều đã qua đời, mới đến Quốc công phủ sống nhờ không được bao lâu, giờ Phùng gia đưa ra quyết định như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên lắm.

Chỉ tiếc cho vị Phùng tiểu thư kia đúng thật là không có phúc, vừa mới mất cha, lại vì dung mạo xinh đẹp mà rước lấy tai họa.

Lúc mọi người ở đây còn đang tranh luận, thổn thức cho số phận hẩm hiu của Phùng Ngọc Thù thì cỗ kiệu khiêng nàng cũng đã đến biệt viện ngoại ô của Phùng phủ.

Chính giữa biệt viện có ba gian phòng lớn, hai bên là hành lang khúc khuỷu dẫn đến sương phòng, hoa viên cũng có phong cảnh sơn thủy hữu tình. Chỉ là mấy năm nay ít người đến ở nên chỉ được quét dọn sơ qua, khó tránh khỏi có chút vắng vẻ đìu hiu.

Ma ma tâm phúc đỡ Phùng Ngọc Thù vào khuê phòng, mở cửa sổ ra cho thoáng khí, rồi quay lại thắp đèn lên, hai chủ tớ ôm nhau khóc nấc lên.

Màn đêm dần buông xuống, đèn l*иg dưới mái hiên khẽ lay động, cỏ cây trên mặt đất cùng cửa sổ giấy dần bị bóng đêm che phủ.

Sau khi khóc một lúc lâu, Lý ma ma vỗ vai Phùng Ngọc Thù, cố gắng kìm nước mắt, nhẹ giọng an ủi nói: “Tiểu thư à, người đừng khóc nữa khóc nữa sẽ hỏng mắt mất. Ngoài viện có thị vệ canh gác, còn có ta trông coi nữa, nhất định sẽ không để tên kia vào được nên người an tâm mà ngủ đi.”

Phùng Ngọc Thù khẽ gật đầu, đôi mắt đẹp trong veo đã sưng thành trái đào, nước mắt đọng quanh mắt bị nàng dùng khăn tay lau đi.

Dung mạo nhu nhược động lòng người này lọt vào trong mắt Lý ma ma, người nhìn nàng lớn lên từ khi còn nhỏ, cũng phải thầm kinh hãi: Nếu tiểu thư không xinh đẹp thì tốt, hiện giờ cũng không phải chịu khổ như này!

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý ma ma lại đau xót, không cầm được nước mắt, khiến Phùng Ngọc Thù phải an ủi ngược lại bà, một lúc lâu sau Lý ma ma mới ngừng khóc, để lại Phùng Ngọc Thù nghỉ ngơi một mình trong phòng.

Từ lúc nhận được thư hoa tiên tới giờ, Phùng Ngọc Thù ngày đêm đều kinh hồn táng đảm, đêm nào cũng lo sợ không ngủ được, giờ phút này đã vô cùng mệt mỏi.

Nhưng nàng cũng không dám ngủ, mặc nguyên y phục nằm xuống, đèn cũng không dám tắt.

Nàng thử nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng lúc phụ thân nàng vẫn còn trên đời, cùng chu du tứ phương, viết lại ký sự hành trình. Chuyện cũ vẫn hiện lên sống động như vậy, chỉ là…

Khóe môi nàng không khỏi gợi lên một tia ý cười dịu dàng, nhưng gò má lại lạnh, hóa ra không biết từ khi nào, mặt nàng đã đẫm nước mắt.

Ánh nến bên gối khẽ lay động.

Trên mặt tường bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng, không biết đã đứng lặng ở đó bao lâu.

Phùng Ngọc Thù “A” một tiếng, kinh hãi ngồi bật dậy, như con thỏ hốt hoảng chạy trốn mà lùi vào góc tường, lại phát hiện mình không thể phát ra tiếng, cổ họng có một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ, bất kể nàng cố gắng thế nào cũng chỉ có thể phát ra tiếng thút thít.

Bóng dáng kia nhìn thì giống một tỳ nữ mặc xiêm y hồng nhạt, nhưng khung xương lại cao lớn đến khó tin, hắn lấy ra thư hoa tiên từ trong hành lý của nàng, kẹp ở đầu ngón tay, chậm rãi xoay người lại, giờ phút này Phùng Ngọc Thù mới thấy rõ khuôn mặt của hắn.

Da hắn rất trắng, mắt xám như than chì, bề ngoài thư sinh nhưng da^ʍ tà khí lại rất nặng.

‘Không… Không muốn…’

Phùng Ngọc Thù rúc vào góc tường, cắn môi dưới, kìm nén nước mắt mà lắc đầu điên cuồng.

Nàng biết người tới là ai nhưng vẫn hy vọng đối phương có thể tha cho mình.

Bàn tay trắng bệch của Thiên Lưu nâng cằm nàng lên, ánh mắt lưu luyến lướt qua mặt nàng, nhỏ giọng nói: “Tấm da hoàn mỹ… Quá đủ để làm bái thϊếp đến Xuân đình yến…”

Tựa như tiếng thì thầm nỉ non của tình nhân.

Nhưng mà sao hắn lại muốn lột da nàng để làm bái thϊếp đi yến hội chứ?

Phùng Ngọc Thù sợ chết khϊếp, mặt cắt không còn giọt máu, nước mắt như sợi trân châu đứt, không tự chủ được mà chảy xuống.

Thiên Lưu tựa hồ rất có hứng thú với mỹ nhân rơi lệ, kiên nhẫn nhìn một hồi rồi mới tóm lấy nàng, nhảy ra ngoài cửa sổ, phi vào màn đêm vô tận.

Sau đó rơi xuống hoa viên ngoài phòng.

Phùng Ngọc Thù bị quăng ngã vào trong bụi cây, ngơ ngác mà ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy Thiên Lưu đứng cách đó không xa đang cúi đầu, nhìn chằm chằm vào vết thâm đen trên vạt áo, không nhúc nhích một lúc lâu, sau đó từ trong đấy rút ra một chiếc phi tiêu bê bết máu.

Gương mặt Thiên Lưu vì phẫn nộ mà hơi vặn vẹo, hắn ngẩng đầu nhìn về phía người đến quát: “Kẻ nào?”

Người tới không trả lời.

Dưới ánh trăng, bóng đen như một tia sét, xé toạc màn đêm tăm tối.

Chỉ trong giây lát, vô số phi tiêu bắn về phía Thiên Lưu, nhưng tốc độ bóng đen kia còn nhanh hơn cả phi tiêu, như giang hải triều sinh, nguyệt dũng giang lưu, một tia sáng mang uy áp ác liệt đánh thẳng về phía Thiên Lưu.

Cho dù Thiên Lưu là người có khinh công giỏi nhất hiện tại, nhưng dưới thế công áp đảo như vậy hắn chỉ có thể chịu đựng cố mà phòng thủ.

Trong nháy mắt, hai người so hơn trăm chiêu.

Lúc này Phùng Ngọc Thù mới thấy rõ thứ đang chống trên cổ Thiên Lưu là một thanh trường đao hắc kim khiến người ớn lạnh.

Sắc mặt Thiên Lưu cứng đờ, dừng lại tại chỗ cười gượng hai tiếng, giơ tay hành lễ: “Tài không bằng người, tại hạ cam bái hạ phong. Thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, tại hạ tất nhiên sẽ cảm kích không thôi.”

Vừa nói vừa hướng tay về phía Phùng Ngọc Thù với một tư thế “mời”.

Phùng Ngọc Thù mím môi, cố giấu thân mình vào sâu trong bụi cây, tròng mắt không xê dịch mà nhìn chằm chằm hai người.

Chỉ thấy bóng đen kia vẫn bất động, thậm chí không thèm liếc nhìn về phía này đã giơ tay chém đầu Thiên Lưu.

Máu bắn tung tóe, thậm chí còn có vài giọt rơi xuống bên chân Phùng Ngọc Thù.

Nàng hét đến tê tâm liệt phế nhưng lại chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc, truyền vào tai người khác nghe như tiếng mèo kêu thảm thiết.

Bóng đen kia tựa hồ giờ mới nhận ra nơi này còn có một người khác, dừng một chút, theo tiếng động mà đi tới nhìn xem.

Từng bước từng bước một.

Một đôi chân dài thẳng tắp dừng lại trước mặt nàng.

Là một tư thế từ trên cao nhìn xuống.