Chương 2: Tống cô ta vào tù

Anh giao phó mọi việc xong anh tiến lại gần cửa sổ chăm một điếu thuốc nhả vài hơi anh quay đầu nhìn Dương Thừa Tuấn : “ Gọi Lâm Thiên tới gặp tôi , các người ra ngoài hết đi ” .

Dương Thừa Tuấn lặp tức rút điện thoại ra gọi cho Lâm Thiên , ba người liền cuối người khẽ chào rồi lui ra ngoài .

Chỉ hai mươi phút sau Lâm Thiên đã có mặt : “ Sao hôm nay lại gọi tôi vào lúc sáng sớm thế này có việc gì sao ? ”

“ Tôi có vài việc muốn cậu nhờ cậu ”

“ Được rồi cứ nói đi Nguyễn thiếu nhờ tôi không dám không làm ” anh ta cười đáp

“ Thứ nhất , công ty Phan gia đang bán ra cổ phiếu ngầm cậu lập tức thu mua lại toàn bộ đi , thời gian sắp tới bên đó bán ra bao nhiêu cậu mua vào bấy nhiêu ” .

“ Thứ hai , thông báo với lão Phan tôi sẻ ký hợp đồng đầu tư với điều kiện Phan gia không có đứa con nào tên Phan Tuyết Vy , nếu ông ta vẫn còn để cô ta trong Phan gia tôi lập tức huỷ hoại cả Phan gia ” .

“ Thứ ba , toàn bộ những cánh tay trái của Phan gia đang ở trong Hồng Quân của tôi nâng đỡ bọn họ trước đi ”

“ Cậu lại có dự định gì nữa sao , sao lại nâng đỡ bọn họ ” ánh mắt khó hiểu của Lâm Thiên nhìn anh .

“ Rồi cậu sẻ biết ” anh không nhìn mà đáp .

“ Việc cuối cùng , tống cô ta vào tù vài năm đi , gϊếŧ người tội không thể tha , cô ta gϊếŧ vị hôn thê của tôi đáng lẻ ra tôi nên gϊếŧ cô ta , những gϊếŧ cô ta như vậy quá dễ dàng rồi tôi sẻ từ từ hạnh hạ cô ta đến rục xương ” anh gằng giọng thốt ra từng chữ khiến cho người vốn có tính cách nhiệt huyết như Lâm Thiên cũng cảm thấy buốt xương sống .

“ Nguyễn Lê Minh ? ” Lâm Thiên nhìn anh với vẻ mặt sửng sốt .

“ Cậu có ý kiến gì sao ? ” anh nhướn mày nhìn cậu ta .

“ Nếu không có vậy thì làm đi tôi còn có cuộc họp ở công ty ” nói xong anh quay lưng rời đi không để ý tới gương mặt tối sầm của anh ta .



Cô giật mình tỉnh dậy đường đã đông đúc tập nập rồi , cô suy nghĩ gì đó một lúc lâu rồi đứng phắt dạy cố hết sức chạy chạy đến trước cổng biệt thự Vân Sông nhưng lần này cô không gào thét nữa mà chỉ dám đứng nhìn từ xa khi định quay đầu rơi đi thì có hai người mặc đồ cảnh sát đi tới : “ Chào cô , chúng tôi nhận được lệnh bắt cô khẩn cấp vì tội gϊếŧ hại người vô tội , mời cô về trụ sở để chúng tôi lấy lời khai .

Bên đường chiếc Lamborghini Huracan màu đen quen thuộc đã dừng đó một lâu lúc cô biết đó là anh lập tức vùng vẫy thoát ra khỏi hai người cảnh sát không màn nguy hiểm mà chặn trước đầu xe anh .

“ Lê Minh tôi thực sự không gϊếŧ Hân Nguyên anh phải tin tôi , hôm đó tôi không hề gặp cô ta , hôm đó tôi đi cùng bạn học của mình không phải cùng cô ta ” cô lấy hết can đảm đứng trước đầu xe anh hét lớn .

“ Các anh làm việc như vậy sao ” anh kéo kính xe xuống nhìn hai người cảnh sát đứng kéo cô ra , nói xong anh kéo kính lên đạp xe rời đi .

“ Chúng tôi xin lỗi đã làm phiền ngài , mời cô theo chúng tôi có việc gì cứ về đó trình bày , nếu cô còn chống đối chúng tối buộc phải dùng biện pháp mạnh ” .

Cô cố giữ bản thân thật bình tĩnh nhưng không thể nào bình tĩnh nữa rồi hai bả vai cô cứ liên tục run rẩy nó đã bán đứng cô thật rồi . Niềm tin cuối cùng cũng vụt tắt cô lẳng lặng đi theo hai người cảnh sát suốt quãng đường đi cô không còn vũng vẫy cố chấp nữa mà chỉ cuối đầu cam chịu số phận đã sắp đặt cho mình . Sau khi đến nơi những người cảnh sát có hỏi thế nào cô cũng không mở miệng cô có chết cũng không nói dù bị đe doạ hành hạ thế nào cô vẫn một mực giữ im lặng .

Vài ngày sau cô cô được lãnh bản án năm năm tù anh ngồi dưới phiên toà rất đỗi ngạc nhiên cô vậy mà đã không con náo loạn nữa rồi , cô vậy mà chấp nhận đi tù sao . Anh cười lạnh đến gần kề cái chết vậy mà vẫn nghỉ bản thân mình trong sạch , vẫn bảo vệ tôn nghiêm đến giây phút cuối cùng vậy sao .

“ Cứ chờ đi cái tôn nghiêm rẻ rách đó của cô tôi nhất định sẻ dẫm nát nó ” anh ngồi dưới dùng ánh mắt đầy câm phẫn nghiến răng thốt ra từng chữ . Nói xong anh đứng phắt dạy rời đi khiến cho thư ký của anh cũng bối rối theo .

Rời phiên toà anh trực tiếp đến công ty , anh cứ mỗi nhớ tới vẻ mặt cam chịu kia của cô anh lại càng trở nên bực mình anh nhếch mép tự cười bản thân mình anh vậy mà lại nhớ tới một kẻ gϊếŧ người như cô ta thật đáng khinh .

“ Thừa Tuấn , huỷ hết lịch trình hôm nay về Yên Cảnh đi ” .

“ Vâng thưa chủ tịch ” .

“ Nói Hoan Tịch đến gặp tôi ” .

“ Vâng ạ ” .

Mười giờ tối hơn Hoan Tịch mới đến được Yên Cảnh khi anh bước vào phòng khách trên bàn là những tấm ảnh mà Trúc Ly đang hoan lạc cũng những tên bợm rượu của cô ta anh nhìn với ánh mắt đầy hoảng hốt nhưng vẻ mặt của Lê Minh lại rất bình thường như thể anh đang quá quen với việc dọn đường cho cô ta .