Dương Thành nằm đó, chơ hơ giữa chợ quê nghèo, chịu hành hạ dằn vặt từ ngày này qua tháng nọ, ông mới thấm cảnh đau khổ của con ruột. Khi làm đàn ông, sinh ra trong gia đình giàu có, Dương Thành mang tính cố hữu gia trưởng của người xưa, xem thường phụ nữ, chỉ coi mình là nhất. Chính ông đã ruồng bỏ con gái khi vừa lọt lòng, rồi muốn quan hệ với đứa mà ông cho là bệnh hoạn. Ông trời thật có mắt, đời có vay có trả. Con trai của ông phải có bao nhiêu dũng khí để được làm chính mình, sao ông không thương, còn ác tâm với nó. Phụ nữ cũng là con người, cũng biết đau, nhưng họ yếu đuối không thể phản kháng. Ở vị thế của họ, ông mới thấm nổi đau, sự phẫn uất không thể thốt nên lời. Nhưng ông làm được gì ngoài hai từ chấp nhận, sám hối trong muộn màng và đau khổ.
Nhật Hạ sinh được bé trai kháu khỉnh, ngày cô xuất viện cũng là ngày Huyền Sương và Minh Duy về nước. Lần này, Huyền Sương quyết định đến bệnh viện đón cháu, ba mặt một lời đối diện với Huy Phong. Minh Duy đưa cô tới cổng bệnh viện, rồi lái xe về thẳng về nhà, anh muốn nói chuyện với Tố Như. Nhưng khi Minh Duy về nhà, ngôi nhà trống không, và khá bừa bộn. Anh nhìn căn nhà lạnh lẽo mà ngán ngẫm. "Một tháng 20 triệu mà em không thuê nổi giúp việc theo giờ sao. Đúng là chỉ có Huyền Sương mới là nhà của mình." Minh Duy gọi người tới dọn dẹp, anh lên phòng ngủ càng bất ngờ hơn cả căn phòng chỉ có 1 chiếc laptop đặt trên bàn, người cũng không thấy đâu. Mở laptop lên xem, may quá không cài pass, đập vô mắt anh là zalo, trên đó có cả trăm, cả ngàn tin nhắn Tố Như gửi mà anh qua Mỹ đã đổi số điện thoại, nên căn bản anh không hay biết. Lướt đọc tin nhắn mới nhất vừa gửi 30 phút trước.
- Minh Duy! Anh yêu con bé điên đó à? Em không biết thời đại tân tiến cỡ nào, mà anh vừa rời Việt Nam không bao lâu, thì em hay tin nó có thai. Hahahah. Thai đó của ai? Huy Phong cưng nó như trứng mỏng, lúc nào cũng kè kè bên cạnh nên em không làm gì được. May quá, nghe nói hôm nay Huy Phong đi kí hợp đồng ở tận miền ngoài, chỉ có mẹ nó đón nó từ bệnh viện về, cơ hội tới rồi anh à. Nó sẽ phải biến mất vĩnh viễn cùng tạp chủng của nó. Chỉ có em mới xứng với anh, mẹ của con anh chỉ có thể là em. Hahaha.
Minh Duy toát mồ hôi hột, vội gọi cho Tố Như, nhưng điện thoại đã ngoài vùng phủ sóng. Anh tức tốc chạy tới bệnh viện phụ sản.
Tại bệnh viện phụ sản quốc tế, Huyền Sương đang làm thủ tục xuất viện cho chị, cô cũng hơi tiếc vì không gặp được Huy Phong, nhưng không sao, chờ anh về rồi nói cũng được. Nghĩ vậy, Huyền Sương cũng cảm thấy vui vui, nhất là nhớ tới hình hài bé xíu của cháu, thật yêu quá đi. Cô vui vẻ nói cười với y tá, khoe về cháu trai như chính mình làm mẹ. Tất cả lọt vào mắt Tố Như trở thành trêu ngươi, ả quyết định thực hiện kế hoạch. Đang huyên thuyên thanh toán viện phí, chợt có đứa bé gái xinh xắn lại nắm ngón út của Huyền Sương lắc lắc:
- Cô ơi, con bị lạc mẹ, cô có thể dẫn con đi tìm mẹ con không? Con sợ đi một mình lắm.
Nhìn gương mặt ngây thơ của đứa trẻ, Huyến Sương mỉm cười, xoa xoa đầu nhóc con, ngồi xổm nhìn bé.
- Con bị lạc mẹ hả? Thế con có nhớ số điện thoại của mẹ, hay địa chỉ nhà không? Cô đưa con đi gặp mẹ.
- Dạ con không nhớ, nhưng mẹ con nói nếu có lạc thì chờ mẹ ở đằng kia kìa. Mẹ sẽ tới đón. Cô ơi, cô dắt con ra kia được không?
Huyền Sương nhìn bé mếu máo thấy thương, nhìn theo cánh tay của bé thì thấy bên kia đường là một tiệm bán đồ con nít, bảng hiệu có đèn đủ màu chớp tắt rất bắt mắt. "Có lẽ mẹ cô bé chọn cửa hàng đó cho con dễ nhớ, mà băng qua đường nguy hiểm thật". Huyền Sương gật đầu, lấy hóa đơn xong liền nắm tay bé dẫn qua đường. Khi vừa tới bên kia đường, Huyền Sương ngồi xổm xuống hỏi thăm và dặn dò cô bé thì một chiếc xe 7 chỗ trờ tới. 4 thanh niên xăm trổ bặm trợn mở cửa xe xuống xốc nách Huyền Sương nhét vào xe. Bé gái được Huyền Sương giúp đỡ nhìn cảnh tượng cũng cả kinh òa khóc. Người đi đường xúm xít vây quanh hỏi chuyện nhưng bé cứ khóc mà không chịu nói. Cuối cùng, họ nghĩ chắc mẹ bé khám trong bệnh viện, nên dắt ngược qua bệnh viện phụ sản giao cho bảo vệ.
Nhật Hạ chờ em lâu quá, giao con cho bà Vy, xuống sảnh tìm em. Đứa bé đang khóc, thấy lại cô khi nãy, mừng rỡ chạy lại nắm tay Nhật Hạ, vừa khóc vừa xin lỗi.
- Cô ơi, con xin lỗi, huhuhu. Con không biết mấy chú đó. Huhuhu. Con chỉ muốn tìm mẹ con thôi. Huhuhu.
- Bé ơi, bé nín đi. Bé lạc mẹ à? Cô dẫn bé đi tìm mẹ nhé?
- Cô ơi, cô tốt quá. Con không muốn cô bị bắt nữa đâu. Mấy chú kia nhìn dữ, con sợ lắm. Huhuhu
- Bị bắt lần nữa? Bé ơi, bé nín đi, nghe cô hỏi nè. Có phải khi nãy có một cô giống y như cô bị bắt đúng không?
Đứa bé ngước đôi mắt ngấn nước nhìn Nhật Hạ gật đầu. Cô xanh mặt, nhưng ráng bình tĩnh hỏi chuyện đứa bé để rõ hơn.
- Có một cô mang bầu cho con một bịch kẹo, kêu con lại nhờ cô dắt qua đường, mẹ con chờ sẵn ở đó. Cô dắt con qua đường, rồi cô bị mấy chú kia ào xuống, bịt khăn vô miệng cô xỉu, mấy chú nhét cô vô xe, con sợ lắm. Huhuhu
Bé vừa kể vừa khóc, vừa may mẹ bé đi lại.
- Bé Liên, con đi đâu mà mẹ tìm nãy giờ?
- Con đi tìm mẹ. Huhuhu. Mẹ ơi, cô này dẫn con đi tìm mẹ rồi bị người ta bắt cóc đi. huhuhu
Người phụ nữ nhìn Nhật Hạ ái ngại, vì con bà khéo tưởng tượng. Bà gật đầu chào Hạ, rồi dẫn con ra về. Lòng Nhật Hạ nóng như lửa đốt, vội gọi cho Huy Phong. Huy Phong đang tranh thủ lái xe về đón con xuất viện, nghe xong cũng xanh mặt vì giận. " người phụ nữ mang thai, 90% là cô rồi Tố Như. Nợ lần trước còn chưa trả, nay lại gây thêm?" Huy Phong mím chặt môi, nhấn ga chạy hết tốc độ về thành phố. Vừa chạy, anh vừa gọi cho Dạ Long nhờ tìm người. Phía kia, Minh Duy cũng nhờ Huyền Long truy giúp. Lịch sử tái diễn, trong cùng một lúc, giới giang hồ dậy sóng truy tìm một người phụ nữ.
Dạ Long nhờ Thiên Vũ mở hệ thống vệ tinh, truy xuất camera, xem lại chiếc xe bắt cóc Huyền Sương. Còn Lực mở hệ thống định vị GPS điện thoại của Huyền Sương. Cả hai cùng đưa tới một căn nhà bỏ hoang ở rìa thành phố. Cả Minh Duy và Huy Phong lập tức tăng tốc tới nơi đó. Phong cũng gọi cho Nhật Hạ trấn an:
- Vợ yên tâm đi, anh tìm được em ấy rồi, anh sẽ đưa em về an toàn.
Đang trong lúc bất an, nghe giọng nói điềm tĩnh rắn rỏi của Huy Phong, Nhật Hạ thật sự cảm thấy rất an tâm. Cô không biết tự bao giờ, nổi thù hận lại chuyển thành dựa dẫm tin tưởng. Cảm giác lúc nào cũng có người lắng nghe mình, tìm ra phương cách giải quyết khó khăn của mình thật ấm áp. Ngôi nhà hạnh phúc và những đứa trẻ sắp thành hiện thực, và chính Huy Phong đã biến cổ tích thật sự có phép màu. "Em tin anh sẽ cứu được Huyền Sương!"
—