Chương 10.1: Bữa tối

Biệt thự của Tống Dư Hàn nằm ở vịnh Phù Sơn, là biệt thự cảnh biển rộng 3000m2. Chỗ nào cũng tốt chỉ mỗi tội quá xa.

Lục Ngư vốn rất đói nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt của của Tống Dư Hàn, cô bỗng dưng thấy no rồi.

“Anh!” Câu đầu tiên Tống Tập Mặc đã hỏi: “Anh đã khỏi đau đầu chưa?”

“Khỏi lâu rồi, ai bảo với em thế? Tại mấy hôm xoay như chong chóng, uống hơi nhiều rượu, về nhà ngủ một giấc là khỏi.”

Tống Dư Hàn cười vỗ vai Tống Mặc Hàn, giây tiếp theo tầm mắt nhìn về phía Lục Ngư đang ở bên cạnh.

Đã lâu không gặp, Lục Ngư vẫn xinh đẹp khiến người ta khó lòng làm ngơ. Nhìn cách ăn mặc không khác là bao so với cô cả Lục trước kia, hẳn là biết cậu em này của mình đã nuông chiều, nuôi dưỡng như thế nào rồi.

Ánh mắt quan sát đó khơi dậy một số hồi ức không vui nào đó của Lục Ngư, thấy Tống Tập Mặc cũng nghiêng đầu nhìn cô, lòng Lục Ngư rất không tình nguyện nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười ngọt ngào, cũng bắt chước Tống Tập Mặc gọi Tống Dư Hàn một tiếng “anh”.

Tống Dư Hàn nhướng mày, coi như đáp lại cách xưng hô này của cô.

Lục Ngư và Tống Tập Mặc đi vào căn biệt thự xa hoa nhưng lại đơn giản đến mức gần như trống rỗng của Tống Dư Hàn, càng đi vào trong cô càng thầm bĩu môi.

So với anh trai mình, mấy quy tắc kia của Tống Mặc Hàn chẳng đáng là gì, vài tật xấu đó cũng hoàn toàn không phải tật xấu. Tống Dư Hàn này đã hơn ba mười tuổi đầu mà vẫn chưa có bạn gái, trong nhà chỉ có một dì giúp việc và một con chó săn. Sau khi vào cửa, trong phòng khách cũng chỉ đặt một bộ sofa, đồ dùng bài trí trong nhà toàn là màu trắng, nhìn mà đau mắt.

Chẳng so được với cái ổ nhỏ của cô và Tống Tập Mặc.

Đồ ăn tối vừa được bưng lên, Lục Ngư đã tặc lưỡi trong lòng, mười món thì có đến tám món là đồ chay. Ngay cả người quản lý vóc dáng khá hà khắc như cô thấy cũng phải nhíu mày.

Suy cho cùng, thật ra Lục Ngư nhìn chỗ này hay chỗ kia không thuận mắt, chẳng qua là vì không ưa Tống Dư Hàn mà thôi.

Ban đầu khi nhà cô xảy ra chuyện, cô đi nhờ vả khắp nơi, thật ra cũng từng gọi một cuộc điện thoại cho Tống Dư Hàn, lại chờ ở dưới tòa nhà công tay anh ấy suốt một ngày, nhưng người ta còn chẳng cho cô cơ hội gặp mặt.

Lục Ngư thật sự cảm nhận được cái gì gọi là giậu đổ bìm leo. Hồi đầu nhà họ Tống không phải do Tống Dư Hàn quản lý toàn bộ, mà là anh ấy cùng Tống Kiên – ba của Tống Tập Mặc, còn đích thân mời gia đình Lục Ngư tới dùng bữa ở nhà hàng mới đầu tư.

Nói là dùng bữa nhưng thật ra là đi xem mắt. Khi ấy Lục Ngư vừa mới học năm hai đại học, ý nhà họ Tống là thử chung đυ.ng một năm, chờ đến khi Lục Ngư đủ tuổi hợp pháo, còn trẻ đã có thể kết hôn. Khi ấy người ngồi đối diện với cô chính là Tống Dư Hàn hai mươi tám tuổi.

Lần đầu gặp gỡ cô còn chưa hiểu rõ, cộng thêm đến cửa mới biết là xem mắt, Lục Ngư vốn đã ôm một bụng tức, đang định làm ầm ĩ lên. Nhưng khi nhìn thấy Tống Dư Hàn mặc vest chỉnh tế, ngũ quan tinh xảo với các nét rõ ràng, cục tức đó giảm bớt đôi chút. Có vẻ như ước mơ lúc nhỏ đã thành hiện thực, người liên hôn với cô lại là anh chàng đẹp trai cỡ này.

Nếu nói Tống Dư Hàn này cũng rất biết giả vờ, thế thì anh giả vờ vừa lễ phép lại vừa lịch thiệp, nếu không phải hôm đó Tống Tập Mặc cũng tới, có khi Lục Ngư đã thật sự rơi vào ổ sói rồi.

Với kiểu trở mặt không nhận người của Tống Dư Hàn sau này, dù hai người họ có kết hôn thì e rằng cô cũng sẽ rơi vào kết cục bị đuổi khỏi cửa với món nợ sáu trăm triệu trên lưng.

Một miếng bò bít tết đã được cắt sẵn đặt trước mặt làm cô tỉnh táo lại.

Cô thấy gương mặt tuấn tú của Tống Tập Mặc ngay trước mắt, nhất là đôi mắt kia, đã lâu thế rồi nhưng mỗi lần bị anh nhìn như vậy, tim cô vẫn sẽ đập nhanh.

Ký ức đến rồi đi, vẫn là Tống Tập Mặc tốt.

Lục Ngư ăn miếng bò bít tết kia, độ mềm vừa phải, cắn nhẹ một miếng là đã có nước sốt hơi bao lấy đầu lưỡi.