Sau ngày thứ 4 đó thì mọi chuyện cũng chả có gì đặc biệt các thím ạ, em vẫn đi làm và chiều về đi học như bình thường nhưng người dạy em không phải là chị mà là ông thầy dạy thế như mọi khi. Đến thứ 7 mọi chuyện mới bắt đầu xảy ra, sáng em chuẩn bị đi làm lúc đó là 7h15 rồi thì em nhận được cuộc gọi của Ngọc.
E: Anh nghe này em
N: Anh ơi chị Hương bị tai nạn xe rồi anh ơi
Em lúc đó như lặng người luôn, phải nói là lúc đó tim em đập rất nhanh các thím ạ, em cũng chả biết phải làm gì luôn.
E: Thế giờ chị em đang ở đâu
N: Dạ trong bệnh viện quận Thủ Đức anh ơi, hix, anh tới lẹ đi anh em sợ lắm anh ạ (Nhỏ vừa nói vừa khóc)
E: OK anh qua liền, đang ở phòng cấp cứu hả em
N: Dạ vâng
Em lập tức bỏ túi xách xuống và đóng cửa phòng trọ lại và đi xe tới bệnh viện ngày. Ngày thứ 7 cuối tuần cũng khá đông người khám bệnh, em thì chạy xe vào bãi gửi xe và chạy thẳng tới phòng cấp cứu thì thấy nhỏ Ngọc đứng nhìn vào phòng cấp cứu mà 2 con mắt đỏ hết, tay thì cầm cái túi. Em nhận ra là cái túi màu nâu của chị hay đeo theo sau lưng, em chạy tới.
E: Ngọc, chị đang ở trong đó à
N: Dạ, em sợ quá anh ơi, nhìn chị chảy máu nhiều lắm anh ơi
E: Bình tĩnh đi em, đừng khóc nữa. Có ai biết vụ này ngoài anh và em chưa
N: Dạ chưa ạ, em sáng đang ăn sáng thì được 30p em nhận được cuộc gọi từ chị thì em bắt máy lên thì nghe giọng 1 người đàn ông nói là chị của em bị tai nạn ở ngày chỗ chân cầu Rạch Chiếc
E: Rồi sao em biết chị được đưa vào đây
N: Dạ ông đó nói được anh chạy Grab chở vào bệnh viện rồi mà em không biết BV nào nên em chạy thử qua Đa Khoa hỏi thì không có ca cấp cứu nào sáng nay nên em chắc là ở BV quận rồi nên em lật đật chạy xuống đây này
E: Thôi được rồi không sao đâu, chị vào lâu chưa
N: Em không biết em cũng mới vừa tới anh ạ
Nhỏ vừa nói vừa mếu máo nước mắt đầm đìa, nhìn tội lắm. Em liền vỗ nhẽ vào vai nhỏ và trấn an nhỏ lại. Bản thân em cũng rất lo lắng nhưng em phải cố tỏ ra mạnh mẽ vào lúc này các thím ạ. Em và nhỏ ngồi được 25p thì có bác sĩ ra hỏi:
BS: Có ai là người nhà của cô gái bị tai nạn giao thông không
E: Dạ có ạ, em đây bác sĩ ạ, chị của em bị làm sao ạ
BS: Chị của em đã bị gãy chân phải rồi và bị trầy khá nặng ở phần lưng, ở tay cũng bị bỏng nhẹ nên để chữa được cần phải bó nẹp ở chân 8 tháng và những vết thương kia có thể 3 tuần là khỏi
E: Vậy là ổn rồi đúng không bác sĩ
BS: Ở phần đầu có một chút trấn động nhẹ nhưng không có vấn đề gì về não và bộ phần thần kinh đầu nên em cứ yên tâm
E: Dạ, em cám ơn ạ
BS: Chỉ có 2 đứa thôi sao, bame đâu
N: Dạ, bame em đang đi công tác rồi ạ. Chỉ có em và chị ở nhà thôi ạ
BS: Thôi được rồi, 2 đứa ra quầy làm thủ tục nhập viện đi
Em đi ra quầy làm thủ tục với Ngọc, thực sự các thủ tục này em không rành và biết cái gì cả. Làm xong thủ tục cũng cả buổi sáng, lúc làm xong thì em và Ngọc thấy chị được đưa đi chụp hình, xét nghiệm các kiểu con đà điểu luôn mà chị vẫn nằm im. Em ngồi nghỉ được 5p thì có điện thoại. Em lấy điện thoại ra thì ra là số điện thoại chị Linh đồng nghiệp CTY em
E: Alo em nghe chị ơi
CL: Nay không đi làm hả em, nay em có họp với sếp đấy
Em quên mất là hôm nay có cuộc họp với BOSS và các anh chị trong team, lần này chắc xác định em luôn rồi. Em lúc đó chẳng còn tha thiết gì với công việc nữa, nên em nói với chị Linh:
E: Dạ sáng nay em có việc bận đột xuất, chị thông cảm giúp em với nha
CL: Việc gì vậy em
E: À việc gia đình chị ạ, em có để báo cáo trên bàn làm việc của em dưới bàn phím đấy chị, chị kêu anh Kha lấy báo cáo đó đi họp thay em nha.
CL: OK em
Em cúp máy mà người em có cảm giác nhẹ nhỏm đi 1 phần nào đó trong các việc hiện tại đang xảy ra với em. Em quay ra nhìn Ngọc thì nhỏ ngồi y như pho tượng ấy, không động đậy gì cả
E: Ngọc, em có đói không
....Nhỏ ngồi im hình như đang suy nghĩ gì đấy, nhìn hình ảnh này y chang như chị, đúng là chị nào em nấy.
E: Này...
N: Dạ sao anh
E: Em tính lắm pho tượng ở đây á
N: Dạ không, mà chị ra chưa anh
E: Chưa, em có đói không, anh thấy cũng trưa rồi
N: Dạ em không đói anh ạ
E: Ừ thôi để anh đi mua vài chai nước uống, ngồi yên đây nhé, cấm chạy đi lung tung anh kiếm mệt đấy
N: Dạ
Em đi ra mua nước, tới quán tạp hóa thì em gọi 2 chai nước suối và tính tiền đi vào lại bệnh viện thì em có điện thoại của thằng Toàn:
E: Nghe mày
T: Trưa về ăn gì không, đang đói này
E: Tao bận rồi, tự kiếm gì ăn đi
T: Ủa mày đang ở đâu vậy, nay không đi làm à(Nó nghe tiếng bấm còi xe các thím ạ)
E: Tao đang ở BV với nhỏ Ngọc, chị Hương bị tai nạn giao thông
T: Trời, sao không gọi tao biết, BV nào
E: Gần nhà tao đấy
T: OK để tao tới
Em cúp máy đi vào lại BV thì vẫn thấy nhỏ Ngọc ngồi im, em lây nhỏ và đưa nhỏ chai nước để nhỏ uống. Nhỏ uống được 1 miếng nước thì quay ra hỏi em:
N: Nay anh phải nghỉ làm rồi em xin lỗi anh nha, tại em sợ quá em cũng chỉ biết gọi anh thôi
E: Ờ không sao, mà em gọi bame em chưa
N: Dạ chưa, em không dám gọi, em sợ lắm
E: Thế nhà em ở đây không có ai là người thân à
N: Dạ có mà họ ở Q8, xung quanh chỉ có hàng xóm mà nhà em ít qua lại với hàng xóm nếu có chỉ có mẹ em thôi
E: Ờ thôi không sao đâu,em yên tâm đi.
Nhỏ cúi đầu xuống và nói từ "Dạ" rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để em nghe thấy được. Bọn em ngồi đợi cũng được 30p thì các em được bác sĩ báo là đã chuyển xuống phòng bệnh ABC09. Thế quái nào mà bọn em ngồi đó nãy giờ có thấy đẩy giường ra đâu mà báo đã đẩy xuống phòng điều trị rồi. Về sau em mới hiểu là cái phòng đấy có cái thang máy chuyển giường bệnh nhân ngay trong phòng...
Tới được cái phòng điều trị thì chỉ có 1 mình chị nằm đó. Chân chị thì bị bó nẹp thẳng băng, chị thì vẫn chưa tỉnh. Nếu như em thì bình thường em đã tỉnh rồi nhưng em vẫn chưa hiểu sao chị vẫn chưa tỉnh nữa. Nhỏ Ngọc thấy chị như vậy nhỏ khóc lóc chạy tới kêu "Chị ơi...chị ơi..."
Em đi tới kéo nhỏ lại, trong em cũng buồn và cũng vui. Buồn vì chị bị như thế này, còn vui thì chị đã ổn. Em nhìn thấy chị toàn cơ thể chân, tay và ở phần bụng đều được băng bó trắng hết. Em rất sót khi phải thấy chị như vậy, mắt em lúc đó cũng có đỏ lên và muốn chảy nước mắt vì chị lúc này. Nhưng em liền chùi đi để nhỏ Ngọc không biết.
E: Thôi để chị nằm yên đi em, em đυ.ng vào chị làm chị ấy đau lắm đấy.
Nhỏ được em dìu tới ngồi xuống cái ghế. Nhìn nhỏ lụy tàn hơn hẳn những hình ảnh trước khi em đã từng thấy, những hình ảnh trái ngược hoàn toàn so với trước đây. Em nói với nhỏ:
E: Em gọi chị bame đi
N: Nhưng em sợ lắm
E: Thà em báo cho bame em biết sớm còn hơn để bame em biết thì lúc đó em sẽ có kết cục không tốt đâu em
N: Dạ vậy để em gọi
Em đi ra ngoài để nhỏ gọi về cho bame nhỏ, em đứng ngoài hành lang nhìn xuống nhìn thấy dòng người đi ra vào khám bệnh mà đầu em suy nghĩ không biết là khi nào sẽ tới lượt em... Được một lát thì điện thoại em la lên thì ra đó là điện thoại của thằng Toàn..
E: Nghe đây
T: Ở đâu đấy, phòng nào vậy
E: ABC09 đấy tự kiếm đi
T: OK
Được 10p sau em mới thấy được mặt nó mò tới, mà nó đi không phải một mình mà nó lôi luôn cả thằng Quân theo luôn các thím.
E: Hai đứa mày không tách nhau ra được à mà lúc nào tao cũng thấy đi chung vậy
T: Kệ tao, mà cô giáo bị lúc nào vậy
E: À lúc sáng, tao cũng chả biết sao mà xảy ra chuyện này nữa
T: Xui thế
Q: Thế cô sao rồi mày
E: Chưa tỉnh cơ mà toàn bộ cơ thể hơn 80% băng hết vết thương rồi
T: Thế chỉ có mày với Ngọc trong đây à
E: Ừ
Q: Thôi mày với nhỏ đi ăn gì đi để bọn tao trông cho
E: Ừ để đợi nhỏ gọi cho bame nhỏ cái rồi đi, giờ tao cũng chả biết làm sao
Q: Lo viện phí hay sao
E: Không, lo cho cô thôi
Em nhìn vào trong thì thấy nhỏ đứng gần chị, em đi vào vỗ vai nhỏ và nói
E: Thôi không sao đâu em, giờ em với anh đi ăn chút gì cho có sức đi rồi vào lại
T: Em đi với Đ đi, để 2 anh trông cho
N: Dạ em cám ơn 2 anh ạ, nhưng em không muốn ăn
E: Thôi đi ăn cho khỏe đi, chứ nhìn em mới có nửa ngày mà xanh xao thế kia rồi
Q: Đi ăn đi em rồi quay lại cũng được mà, để bọn anh trông cho
N: Dạ
E: 2 đứa mày trông giúp tao, có gì alo tao nhé. Đi em...
Em với nhỏ ra ngoài kiếm cái gì đó ăn tạm, cũng gần 13h rồi cũng chả còn gì nên em chở nhỏ vào quán phở làm 2 bát phở, trong lúc ăn em có hỏi nhỏ chuyện gọi về cho bame thì nhỏ nói:
N: Dạ trong chiều nay bame em sẽ bay về TPHCM ạ
E: Ừ thế vậy là tốt rồi, mà em có số điện thoại anh Grab chở chị vào đây không
N: Em không anh, em sợ bame em la em quá anh ạ
E: Em có làm gì đâu mà sợ, em làm đúng mà, thôi đừng nghĩ nữa an tâm đi
NHÂN TIỆN ĐÂY EM MUỐN TÌM VÀ LIÊN HỆ LẠI VỚI CÁI ANH NÀO CHẠY GRAB CHỞ CHỊ VÀO BỆNH VIỆN QUẬN THỦ ĐỨC NGÀY HÔM THỨ 7 CHO EM XIN SDT ĐỂ EM ĐÁP TẠ NHA. EM CÁM ƠN TẤT CẢ AE GRAB LUÔN NHÉ. N: Dạ, thôi ăn lẹ rồi vào với chị nữa anh
E: Ừ
Bọn em ăn xong thì đi vào lại BV mong là chị đã tỉnh nhưng chị vẫn chưa tỉnh nữa. Em và 2 thằng bạn ngồi nói vài chuyện cho đốt thời gian, còn nhỏ thì do sáng chạy tới lui với em cũng thấm mệt nên cũng đã ngủ ngồi bên cạnh giường của chị. Khoảng gần 16h chiều bọn em đang ngồi nói chuyện thì cái bà giúp việc nhà của chị tới..
Bà: Tiểu thư ổn chưa cậu
E: Dạ tạm thời thì ổn rồi ạ, bà đừng lo nha
Bà: Vậy thì đội ơn trời phật, cô tiểu thư Ngọc ngủ lâu chưa cậu
E: Dạ cũng được gần 1 tiếng rưỡi rồi ạ
Bà: Nhờ cậu chăm giúp tôi, lát cô Ngọc dậy thì đưa cái này cho cô ăn cho khỏe nha, còn cái này thì khi nào đại tiểu thư tỉnh thì cho cô ấy uống nha, nước gà tôi nấu đấy.
E: Dạ con biết rồi ạ
Bà: Thôi để tôi về trông nhà, nãy nghe 2 ông bà chủ tối về nên tôi phải chuẩn bị bữa ăn, mọi chuyện ở đây trông cậy các cậu nha
E: Dạ bà cứ về đi ạ, à Quân chở bà về giúp tao được không
Q: OK, để con chở bà về nha
Bà: Thôi thôi, để tôi tự về, các cậu ở lại đi, tôi đi được mà, không cần đâu.
E: Dạ thế bà về cẩn thận ạ
Bà ra về mà lưng hơi khom, nhìn rất thương. Gần 17h chiều thì chị cũng đã tỉnh, chị nhìn thấy em vội lấy tay phải che khuôn mặt của chị lại, em đứng dậy đi tới và đưa tay chị xuống
E: Xấu đẹp gì mà che cơ chứ, em biết hết rồi chị khỏi che
Chị khóc nhẹ, lúc đấy em cũng rất sót xa cho chị, một người con gái da trắng đẹp không vết nám vết sẹo giờ lại băng hết như vậy thực sự đối với chị là một cú sốc rất lớn. Nhưng em hiểu được điều đó, em vẫn thương chị...có lẽ giờ đây em không yêu vì nhan sắc mà yêu vì tâm hồn của chị rồi....
C: Chị xấu lắm đúng không
E: Vẫn đẹp, chị có cảm thấy đau nhiều không
C: Chị cảm thấy đau ở chân và rát ở lưng em à
... Chị mới nói xong vài giây sau là nhỏ Ngọc tỉnh, mặt mày mếu máo khóc lóc tiếp
N: Chị ơi, chị làm em sợ quá hix
C: Chị không sao mà em, nín đi em, em khóc trước mặt con trai em không ngại à
N: Dạ có hix, mà chị có đau nhức chỗ nào không
C: Chị hết rồi em hihi
Vẫn là hình ảnh khuôn mặt cười thiên thần đó, em lại càng yêu chị hơn. Em kêu Ngọc:
E: Ngọc nãy bà giúp việc nhà em gửi em ăn cái này cho có sức khỏe này. Cái này của tiểu thư Ngọc đây, còn cái này là của đại tiểu thư Hương này
2 chị em cười nhẹ làm lòng em cũng nhẹ nhỏm 1 phần nào đó. Bỗng em nghe tiếng điện thoại thì ra là của thằng Quân. Mẹ nó gọi em và nó về ăn cơm...
E: Mày nói với cô giúp tao nhé, về trước đi
Q: OK ăn xong tao qua với mày
E: Cũng được, Toàn mày cũng về tắm rửa ăn cơm đi
T: Ừ, có gì alo tao nhé
Q: Mày chở tao về nhà tao cái rồi lát có gì tao qua đây trước mày khỏi qua rước tao
T: OK đi
Căn phòng giờ còn lại 2 cô công chúa và 1 mình em, em nói với Ngọc:
E: Ăn đi em kẻo hỏng thức ăn đấy
N: Dạ
E: Thế đại tiểu thư có cần người ở như em đây phục vụ không nè
C: Hihi, thôi chị còn tay mà em
Em mở nắp thức ăn ra và đỡ chị ngồi dậy và đưa chị hộp nước gà của bà giúp việc nấu. Chị uống từ từ rồi cũng hết, em tính đỡ chị nằm xuống mà chị không muốn nằm vì rát cái lưng của chị. Được 15p sau thì em thấy 2 người cũng lớn tuổi bước vào thì ra đó là bame của chị và nhỏ. Nhìn ba chỉ nhỏ thì rất phong độ trong bộ đồ Vest và đánh giá còn khá trẻ, còn mẹ của chị thì mặc cái đầm màu vàng bó giầy cao gót và trang điểm chẳng khác gì bà hoàng nhìn rất quý phái.
Ngọc: Con chào ba mẹ ạ
Dì: Ừ con, chị con tỉnh chưa
N: Dạ rồi ạ, mới á mẹ
Chú: Đi đứng kiểu gì vậy con gái
C: Dạ con bất cẩn xíu ạ
Dì: Con làm mẹ muốn rớt cả tim, mẹ và ba con phải bỏ hết việc bay cấp tốc vào TPHCM đó
N: Con xin lỗi ạ
Chú: Con làm rất tốt đấy, có lỗi gì đâu con, mà ai đây con
N: Dạ, anh này là bạn của chị ạ, mọi thủ tục từ khi vào BV tới giờ đều anh ấy giúp con ạ
Mẹ của chị tới chỗ em đứng và nắm tay em..
Dì: Dì cám ơn con nhé, không có con chắc con gái cô vẫn còn chưa xong đâu, dì cám ơn con nhiều nhé.
E: Dạ không có gì đâu ạ
Chú: Chú thay mặt gia đình cám ơn con nhé, mà con tên gì?
E: Dạ con tên Đ ạ
Chứ: Ừ chú cám ơn Đ nhé, con ăn gì chưa đi ăn với chú nhé
E: Dạ thôi được rồi ạ, lát con ăn sau ạ.
Bỗng em nghe chị nới với bame chị và Ngọc:
C: Cả nhà cho con 5p để nói chuyện riêng với Đ được không ạ
Dì: Được con
Rồi Ngọc và bame Ngọc đi ra ngoài
C: Đ lại đây đi
E: Dạ sao chị, chị nằm xuống cho thoải mái nha
C: Thôi rát lắm, lát nữa nằm hihi
E: Bị vậy còn cười được nữa hả, biết người ta lo lắm không
C: Biết chứ hi, lát anh về nghỉ ngơi đi khỏi qua em, mai hãy qua em cũng được nha.
E: Ơ đuổi khéo em à
C: Nghe lời em đi, cả ngày nay ở canh em anh cũng mệt rồi, nghe lời em đi nha nha nha nha
E: Được rồi, vậy mai em qua nhé.
C: Um, mai nhớ qua chơi với em nha.
E: OK em biết rồi ạ Thiên Kim Tiểu Thư của em hi
C: Anh về nghỉ ngơi đi, em cám ơn anh nhiều nha, em cứ tưởng không gặp được anh nữa rồi chứ hi
E: Nói bậy vậy, thôi em về đây. Chị nghỉ ngơi nha.
C: OK hihi
Em đi ra chào bame của Ngọc và nhỏ Ngọc về.... Trước khi em về em cũng có gọi cho 2 thằng bạn em là khỏi qua mai qua luôn, quả thật là em thấy chị như vậy em sót xa lắm nhưng hiện tại cũng đã ổn rồi. Một lần nữa em xin cám ơn bác nào thím nào chạy grab bữa chở chị vào BV nhé. Cho em info để em liên hệ để hậu ta nha.....