Chương 50: Bệnh kiều giáo chủ xin tự trọng! (7)

Hạ Tinh Hoàng hiện tại chưa qua hai mươi tuổi, nguyên do lại là vì công lực trong người quá cao thâm, nhìn qua không quá yêu kiều trẻ tuổi.

Hơn nữa những thủ đoạn tàn khốc hắn sử dụng trước và sau khi thượng vị cả thế gian này ai mà không biết, nghe đấy đâu, lửa giận của Mạc Vân Trạch giống như bị áp chế đi một chút, hắn vẫn còn muốn nói thêm, nhưng bị Lý Ngọc Trần vẫn đang trầm mặc ấn xuống.

"Ngươi!"

Mạc Vân Trạch không phải kiểu người tham sống sợ chết, lập tức hướng vẻ mặt âm u về phía Lý Ngọc Trần.

Lý Ngọc Trần lắc lắc đầu, ra hiệu hắn bình tĩnh đừng nóng giận.

Tô Hồng mất công mất sức vểnh tai lên, kết quả vị đại gia này đều không nói lời nào, nhất thời hắn như mất đi hứng thú duy nhất!

"Chẳng qua ngược lại thật ra ta cũng vừa mới nghe nói, Võ lâm Trung nguyên dường như đối với giáo phái Bái Tinh của ta căm hận đã lâu, hiện đang xoắn xuýt nhân lực, chuẩn bị tấn công?"

Hạ Tinh Hoàng một tay rót ra chén rượu, chậm rãi dơ lên trên mép Tô Hồng, cười yếu ớt hỏi.

Tô Hồng ngừng lại một chút, hai mắt nghi hoặc chớp chớp: Nha? Thật sao? Sao ta không biết nhỉ?

"Ha ha, xem ra Hồng Nhi không biết chuyện này" Hạ Tinh Hoàng ngoài cười nhưng trong không cười nhếch nhếch mép, thuận thế "ôn nhu" mà nâng cốc lên toàn bộ rót vào trong miệng Tô Hồng.

Nội tâm Tô Hồng thống khổ lườm một cái- giáo chủ, ngươi cho ta thoải mái một chút đi, ta không biết sỉ diện sao?

Rượu theo khóe môi không cách nào nhúc nhích được của hắn tràn bào trong, thấm ướt cả áo, đem vải trước ngực hắn ướt đến trong suốt.

Con người Hạ Tinh Hoàng dần u ám, mím mím môi nói: "Ta quên Tô Hồng nhi ngày hôm nay thân thể không được khỏe, không thể tự mình ăn uống được."

Tô Hồng nhất thời dự cảm chẳng lành.

Một giây sau, khuôn mặt xinh đẹp mang theo khí thế bá đạo cùng tức giận nhanh chóng khuếch đại trực tiếp đè Tô Hồng xuống, mang đôi môi dính đầy mùi rượu nồng nặc đặt sát lên miệng Tô Hồng.

Cặp môi kia…Có chút lạnh lẽo, cũng mềm mại đến bất ngờ.

Rượu mạnh từ chính miệng của Hạ Tinh Hoàng rót vào, một giọt cùng không lọt ra ngoài toàn bộ chả đến bên trong miệng Tô Hồng.

Tô Hồng như bị sét đánh, hai mắt trừng lớn đầy hoảng hốt nhìn về phía Hạ Tinh Hoàng.

Rượu rất cay, hắn rất nóng.

Cả khuôn mặt không khống chế được đều đỏ lên.

Hạ Tinh Hoàng nhẹ nhàng chăm chú nhìn Tô Hồng, qua hồi lâu, xem như thở dài nói rằng:

"Dáng dấp thẹn thùng của Hồng nhi thật đẹp mắt, nếu còn nhìn ta như vậy, ta đều không đành lòng gϊếŧ ngươi ở đây"

Tô Hồng cả kinh, mọi ảo tưởng kiều diễm trong nháy mắt đều tan thành mây khói!

Mò cũng đã mò sờ soạng cũng đã soạn, miệng còn hôn, ngươi lại vẫn nghĩ muốn gϊếŧ ta???

Mạc Vân Trạch đứng ở bậc thềm dưới quan sát toàn bộ tuồng vui này của hai người, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, tột cùng vẫn là không có gì để nói

Quả nhiên…không phải vô duyên vô cớ mà Hạ Tinh Hoàng mệnh danh là tên điên, trước đó một giây họ thực sự tin hắn với Tô Hồng có thể mang tình ý, một giây sau lại muốn gϊếŧ người!

Thay đổi thất thường như thế, không phải kẻ điên mới là lạ!

Lý Ngọc Trần trầm ngâm chốc lác, ôn hòa hết mức nói:

"Hạ giáo chủ, vừa rồi Vân Trạch nói lỡ, ta thay thế hắn bồi thường, ngày mai Ngọc Hầu Phủ liền phái người mang đến một đóa Thiên Niên Tuyết Liên đến tặng cho giáo chủ, nhưng…Nếu giáo chủ đối với Thiếu hiệp Tô Hồng vẫn chưa thực sự yêu thương sâu sắc, có thể hăn không giao hắn về với chúng ta đi"

Mach Vân Trạch nghe Lý Ngọc Trần giúp hắn nói chuyện, không khỏi lộ ra vẻ mặt cảm động, chờ mong hướng Hạ Tinh Hoàng nhìn.

Chỉ thấy Hạ Tinh Hoàng hơi nhíu mày, suy tư một lát sau đó cười nói: "Lời này của Tiểu Hầu gia cũng quá khách khí…"

Mạc Vân Trạch nghe được câu nói này, trong lòng hơi thả xuống đôi chút, không ngờ câu tiếp theo, Hạ Tinh Hoàng đột nhiên cười lạnh nói,

"Muốn đoạt người trong lòng của ta còn chưa nói, lại nghĩ Bái Tinh giáo ta là cái gì, ham muốn một đóa Tuyết Liên của ngươi. Ngươi chẳng lẽ không biết, rượi các người uống mỗi chén, trong đó đều là một con Cổ Trùng ta dùng Huyết Tinh nuôi nấng à!"

Tô Hồng vừa nghe, tóc gáy cả người đều dựng đứng lên!

Rượu hắn vừa mới uống kia có phải hay không cúng có Cổ Trùng!?