Trong một biệt viện, các loài hoa quý được trồng khắp trong sân, khi nở, khu vườn sẽ tràn ngập mùi thơm.
Đi vào trong, các đồ vật nhìn thì rất đơn giản nhưng đều là những vật phẩm quý giá.
Trên giường La Hán, nàng ngồi cầm quyển sách trên tay, nhẹ nhàng lật xem.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, vừa lúc chiếu lên nàng, màu vàng nhạt làm nổi bậc lên vẻ đẹp của nàng, nhẹ nhàng mà trong sáng.
Nàng chính là Vương Phi Lục Uyển Hinh.
"Vương Phi." Nha hoàn hồi môn gả theo nàng tên Trinh Dung đi vào mở rèm, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Thấy nàng nhìn, Trinh Dung nói: "Vương Gia cho người mang tới một cái quạt."
Nói xong, Trinh Dung đi lên đem khay đựng quạt dân đến trước mặt nàng.
Lục Uyển Hinh có chút hoài nghi đem quyển sách trong tay để xuống, chậm rãi vươn tay đem cây quạt tinh tế cầm lên nhìn, nó rất mịn và mỏng có chút giống da người, thậm chí nàng có thể nhìn thấy từng đường gân xanh trên bề mặt quạt.
Nàng kinh ngạc, thử đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa, có cảm giác mát lạnh truyền đến, mũi nàng còn ngửi thấy mùi tanh nhàn nhạt, mặt nàng tái lại, tay nàng run lên, chiếc quạt rơi xuống đất.
"Sao vậy Vương Phi?" Trinh Dung thấy mặt nàng tái lại trắng bệch, vội vàng hỏi, rồi xoay người lại định nhặt quạt lên.
"Đừng nhặt nó!" Lục Uyển Hinh hét lên một tiếng.
Trinh Dung sợ hết hồn, từ trước đến nay chưa thấy tiểu thư nhà mình mất bình tĩnh như vậy, không nhịn được sững người nhìn nàng.
"Ngươi đi hỏi một chút xem Vương Gia vừa mới đi đâu?" Lục Uyển Hinh tay che ngực hơi run, nàng vẫn còn rất sợ, nhìn Trinh Dung dặn dò một tiếng.
Trinh Dung kỳ quái nhìn nàng rồi thành thật nói: "Vương Gia vừa mới đi trong viện của Ứng Phu Nhân."
Trái tim Lục Uyển Hinh đập thình thịch không ngừng, trực giác cho nàng biết nhất định xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ mà nàng không biết, mà hình như Tuyên Vương còn giấu diếm không cho nàng biết.
"Ngươi đi nói cho Ứng phu nhân đến chỗ ta một lát, nói là ta có chuyện muốn hỏi nàng."
"Vâng!" Trinh Dung đáp rồi lui ra ngoài.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời nóng muốn cháy khô nhưng Lục Uyển Hinh chỉ cảm thấy toàn thân nàng lạnh run.
*****
Cũng không lâu lắm, Trinh Dung liền đi về, Lục Uyển Hinh hồi thần lại nhìn nhìn không thấy người được gọi liền hỏi.
"Ứng phu nhân đâu?" Lục Uyển Hinh thấy sắc mặt Trinh Dung trắng bệch, trong lòng nàng có chút căng thẳng.
"Ứng ..... Ứng phu nhân..." mắt Trinh Dung không tự chủ nhìn về cây quạt trên đất, bị doạ sợ đến mức phịch một tiếng quỳ xuống, nói năng không rành lộn xộn trả lời: "Vương... Vương Gia đem Ứng...Ứng phu nhân... Vương Phi, đừng hỏi nữa, nô tì không dám nói."
Cô sợ mình nói ra Vương Phi tối sẽ ngủ không yên giấc.
"Ta hiểu rồi, ngươi không cần nói nữa!" Cũng không cần Trình Dung nói, lúc thấy Trinh Dung về một mình cô liền đoán được.
Nàng cũng đoán được tại sao Vương Gia lại đem cây quạt da người này đưa đến chỗ này, không phải là đang trách nàng chấp trưởng hậu viện không được, dùng cây quạt này trừng phạt nàng hay sao?
Sự việc của Ứng phu nhân cùng Chung kỳ nàng đã sớm nghe loáng thoáng một ít rồi, nhưng nàng cũng là phận nữ nhi, nàng cũng thông cảm khổ sở của Ứng phu nhân.
Tuyên Vương là người bạc tình bạc nghĩa, hắn đối với dung mạo nữ tử xinh đẹp được dân đến ai cũng nhận không từ chối bất kỳ người nào.
Nhưng đừng lầm tưởng hắn gặp ai cũng thích, vậy là một sai lầm lớn.
Tuyên Vương chỉ đem nữ tử coi thành đồ chơi, lúc được sủng, ngươi muốn mặt trăng hắn cũng đem đến cho ngươi.